Trần Gia Thái – Quên vén mây trời

389

(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Trần Gia Thái sinh năm 1955 tại Hà Nam, là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Chủ tịch Hội Nhà văn Thành phố Hà Nội. Là nhà thơ, nhưng ông rất thành đạt với sự nghiệp báo chí, từng đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc Đài Phát thanh Truyền hình Hà Nội, Chủ tịch Hội Nhà báo Hà Nội, Phó Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam. Ông đã xuất bản sáu tập thơ, trong đó có 2 tập Trăng ướt và Biển giờ không còn mặn để lại nhiều dấu ấn trong lòng bạn đọc. Văn chương phương Nam trân trọng giới thiệu chùm thơ ông.

Phùng Hiệu chọn và giới thiệu

Nhà thơ Trần Gia Thái

 

Lng lẽ sương

 

Sương lay

Đêm say

Mong chi lấp láy vệt sao dầy

 

Một ai

Mùa cũ

Trăng vườn cũ

Quên vén mây trời

hong heo may

 

Mà cứ vô tình

Rơi như quên

Lăn nhầm trên cánh mỏng mơ màng

Giật mình lá mở bừng mắt ướt

Kìa ai ngơ ngác

Trăng thượng huyền

 

Có một người không quên…

Không quên

Chong chong mắt đỏ

Đợi sương mềm

Trăm năm chớp mắt là bao nhỉ

Thoắt đã nghìn xưa

Anh không em .

 

Người hát rong

 

Bài ca xưa giai điệu xưa

Lời hát cũ âm thanh cũ

Mặc phố xá ồn ào trôi như dòng lũ

Người hát rong cứ nha nhẩn mà rong

Nha nhẩn kể câu chuyện ngày xa ngái

 

Ngày mà em đã ngoài tầm tay với

Ngày mà anh hóa thạch nốt trầm

Vỉa thời gian đông cứng

Ta đang ở đâu

 

Người hát một thời giờ mãi ngủ yên

Bài hát đi xa bỗng dưng trở lại

Cái cũ quên lâu thành mới

Lời ca rơi bên trái sấu rơi

 

À ơi…

Qua đường thấy cánh hoa rơi

Hai tay đỡ lấy cũ người mới ta

Ấm đâu đến chút nắng tà

Nong nia cạp lại cũng là bền sao

 

Nón mê giấu thẹn má đào

Còn hơn nón thúng quai thao nhà người

Phố đông ai khóc ai cười

Lời xưa tích cũ

Hoa trôi

Lạc dòng

 

Mặt trời lặn sau lưng người hát rong

Vội vã nhạt

Tia nắng chiều bợt bạt

 Giọng ca chìm

Giọng ca khuất lấp

Nó kết thúc ở chính nơi vừa mới bắt đầu

 

Tn mạn với mùa đông

 

Mùa đông bỏ tôi hay tôi bỏ mùa đông

Cây giũ lá

Lá níu cành bất lực

Rễ ngậm ngạt

Rễ chết vùi trong đất

Heo may tìm em

Em đâu

 

Gió bắc cầu qua mái tóc lệch màu

Sương như khói trắng dòng phố nhỏ

Bàng lá thắm nhuộm đông vàng võ

Những gam màu nhức suốt thời trai

 

Mưa lạnh về

Gió lạnh  về

Dẫn độ mùa đông

Em giam em trong tôi

Ngọn lửa nghèo vẫn âm ỉ nóng

Nó ở trong tim hay trong dư cảm…

 

Hỡi người ủ than

Hỡi người nhóm la

Sáu mươi tư mùa tôi bỏ ngỏ

Mà đông không có lối vào!

 

Ung rượu Tiểu Hồ Đồ ở Qúy Châu*

 

Lời hồ đồ việc hồ đồ

Không ai muốn không ai ưa

Nhưng rượu Tiểu Hồ Đồ thì nên uống

Uống vào ta như mơ

Mới hay tỉnh quá nhiều khi dở

Một thoáng mơ hồ lại hóa thơ

 

Tiểu Hồ Đồ

Hay nhỉ Tiểu Hồ Đồ

Một chút thôi vừa đủ ngẩn ngơ

Rượu quý dâng đều cho bạn quý

Nào ta cùng lơ mơ

 

Lơ mơ mặt ngà

Lơ mơ lời ngọc

Lơ mơ giọt khóc

Lơ mơ chén cười

 

Rượu tiếp khách xa

Mà gần gũi lạ

Ngắm mặt người qua

Mà tin yêu quá

 

Đây Tiểu Hồ Đồ

Không đại hồ đồ

Quá tỉnh không có thơ

Quá hồ đồ tan cơ đồ…

 

Quý Châu đất rượu bao tên rượu

Sao chỉ tìm ta Tiểu Hồ Đồ ?

Trần Gia Thái

*Ở Quý Châu Trung Quốc có loại rượu tên là

Tiểu Hồ Đồ vị gần giống rượu Mao Đài nhưng êm nhẹ hơn.