Trần Thế Vinh – Ngồi giăng sợi nắng

123

 

Thơ gieo một chấm xanh

 

Cây ổi quấn ngọn mồng tơi…

Ta trồng lên khoảng sân phơi thành vườn

Cắt tỉa cho nhụy đơm hương

Rủ rê ong bướm tìm đường phấn hoa !

 

Bình minh tím mấy bông cà

Tứ Thơ chạm mọc đã là hoàng hôn

Phù dung rụng cánh càn khôn

Trái ớt chín đỏ tâm hồn quê xa

Nhành chanh, trái chúc đơm hoa

Thơm xuôi về mỗi tiếng gà ban trưa

Mướp vàng bông nắng lưa thưa

Vòi tua tủa. Như võng đưa ngang trời…

 

Cây vọng thức câu thơ tôi

Nơi phố thị. Nhớ bời bời màu xanh

Biết ta đời đã chót cành

Trồng lên nhúm đất biếc xanh tuổi mình

Màu quê trong trắng nguyên trinh

Ủ phân cây nở nụ tình ươm Thơ…

 

 

Giữa phế thành Óc Eo

 

Chúa tôi, khuất dấu xa xăm

Trong lâu đài gạch ngàn năm cõi người

Óc Eo chìm nổi khôn nguôi

Chơ vơ giữa chốn đông người hậu sinh !

 

Tay khêu chi đóm tượng hình

Thành nền kiến trúc khắc tinh lửa trời

Văn minh chi trước biển đời

Tàn tro như nấm gạch côi cút buồn…

 

Phế hưng theo giọt nắng suông

Bốn phương gió giật, đoạn trường gieo neo

Đứng giữa phế thành Óc Eo

Trơ như hạt sạn bọt bèo. Tàn canh !

 

Trăm năm, một cõi mong manh

Ta – Em mai cũng sẽ thành phế nhân !

 

Nhà thơ Trần Thế Vinh

 

Lục bát ra Giêng

 

Giêng xòe nắng mỏng tròn tay

Đã nghe lóng gió thổi ngày. Xuân qua

Hoa tần ngần nhụy chưa xa

Hình như chồi mới ê a tuổi mình.

 

Giêng xòe nắng giục thanh minh

Đi theo mùa tiết trắng trinh gọi mùa

Duyên xuân còn một canh thưa:

Rằng thong dong gió cho vừa lòng Giêng.

 

Chim xòe mắt biếc ngoài hiên

Vỗ lên đôi cánh đi tìm núi xanh

Hoa rụng đâu phải xa cành

Rơi theo bước nữa bởi canh. Xuân tàn.

 

Giêng xòe trổ lóng mùa sang

Ta lêu lêu nắng cho vàng giọt mây

Nghinh xuân chi hoa bướm đầy

Nhìn lên đỉnh núi đã ngày. Ra Giêng !

 

 

Quê ta cõi vô thường

 

Những cơn nắng rát. Tháng ba

Ta đi giăng sợi trắng qua ngõ mùa.

 

Nhìn cây Thốt nốt. Lá trưa

Dang bẹ chịu. Năm nẵm xưa đến giờ

Một cây không đủ ý thơ

Sâu chụm lại lá thành cờ đấu tranh

Tán cây giữ đất cho xanh

Sóng đôi làm tựa dựng thành uyên ương.

 

Khô khốc núi. Đá trơ sườn

Suối ô đã cạn kiệt đường vinh quy

Huống chi nấm mộ xuân thì

Nay cũng bạc tóc can chi mà buồn

Có miền quê. Cõi vô thường

Ta đi tìm mạch cội nguồn. Trời mây…

 

Giăng tay…đo nắng. Hỏi cây ?

Đã bao năm tuổi mà này vẫn xanh

Mùa giăng…cây đứng. Hỏi cành ?

Cặp đôi có đủ làm lành lặn. Quê !

 

 

Một đời cây một đời ta

 

Đồi núi quê ta chập chùng

Nắng lên đá nhón chân rừng chỏng chơ

Mưa xuống cây mọc lá thơ

Mây ấm. Bụi tầm vông chờ nhú măng

Trồi lên vót ngọn tung tăng

Như đời ta trẻ đọt oằn đọt cong…

 

Nắng mưa luân chuyển mấy vòng

Khi già còm thấp xuống trông cội nguồn

Núi cao. Nhìn cây vấn vương

Gọi mùa măng nữa cho vườn ta xanh !

 

 

Lục bát ra Giêng

 

Giêng xòe nắng mỏng tròn tay

Đã nghe lóng gió thổi ngày. Xuân qua

Hoa tần ngần nhụy chưa xa

Hình như chồi mới ê a tuổi mình.

 

Giêng xòe nắng giục thanh minh

Đi theo mùa tiết trắng trinh gọi mùa

Duyên xuân còn một canh thưa:

Rằng thong dong gió cho vừa lòng Giêng.

 

Chim xòe mắt biếc ngoài hiên

Vỗ lên đôi cánh đi tìm núi xanh

Hoa rụng đâu phải xa cành

Rơi theo bước nữa bởi canh. Xuân tàn.

 

Giêng xòe trổ lóng mùa sang

Ta lêu lêu nắng cho vàng giọt mây

Nghinh xuân chi hoa bướm đầy

Nhìn lên đỉnh núi đã ngày. Ra Giêng !

 

T.T.V