Trăng – Chùm thơ của Ái Nhân

131

(Vanchuongphuongnam.vn) – Chỉ nghe em hát mấy lời/ Vầng trăng hay “chiếc nón trôi” giữa trời/ Em ơi! anh cứ bồi hồi/ Phải đâu chiếc nón giữa trời là em…

 Vầng trăng chiếc nón

Chỉ nghe em hát mấy lời
Vầng trăng hay “chiếc nón trôi” giữa trời
Em ơi! anh cứ bồi hồi
Phải đâu chiếc nón giữa trời là em

Hôm nay mười sáu trăng treo
Ngày mai mười tám… trăng chèo thuyền ai?
Vần thơ như tiếng thở dài
Em đừng hát nữa người ngoài họ nghe

Một mình dạo dưới hàng me
Tiếng lòng anh giống tiếng ve xạc xào
Ngước nhìn trăng giữa trời cao
Ngỡ như gương mặt em chào đón anh!


Mộng du

Trăng như thiếu nữ mộng du
Đê mê, quyến rũ hồ thu khỏa mình
Ngẩn ngơ thi sĩ đa tình
Hồn hoang cánh gió đằm mình cõi mây

Ngập tràn đắm đuối mê say
Theo trăng xuống tắm…ngất ngây, ngỡ ngàng!
Vần thơ rát ánh trăng vàng
Cởi trần câu tứ… ôm nàng mộng du

Ảo huyền

Vầng trăng trèo lên đỉnh dốc
Vô duyên mây trắng lỡ làng
Đa tình heo may vồn vã
Buông lời miên khúc mênh mang

Luênh loang ánh vàng mặt nước
Sóng trào mắt biếc xôn xao
Cồn cào tim yêu thổn thức
Mơ màng lên đỉnh chiêm bao

Em cười lung linh huyền ảo
Gieo vào thơ ánh trăng sao
Thiên đường mộng mơ đẹp quá
Tưng bừng lên những khát khao

Hân hoan hồng hào mắt chữ
Ngập ngừng câu tứ phân vân
Dâng em tình nồng say đắm
Rỡ ràng trinh trắng thanh tân

Vớt trăng

giá trăng cứ khuyết đừng tròn
để tôi được ước, em còn nhớ tôi
duyên trầu sao chóng nhạt vôi
bờ môi chẳng thắm, mây trôi nẻo nào?

lững lờ trăng tít trên cao
câu yêu ngơ ngác chênh chao dỗi hờn
mưa đêm núi lở đầu nguồn
sông đau ngầu đục sóng cuồn bến thơ

giữa dòng hòn cuội tơ hơ
ở trần trọn kiếp bơ vơ phận mình
trăng rơi đáy nước vô tình
chiêm bao có kẻ đi rình… vớt trăng

A.N