Trăng nài nỉ thương – Thơ Lê Thành Văn

759

Ảnh minh họa – Nguồn internet

 

Quà tặng mẹ

Chưa một lần con tặng mẹ những bông hoa

Chưa một lần mẹ hỏi con về điều đó

Để bây giờ con lớn khôn và bước đi xa xứ

Chợt giật mình thương mẹ biết bao nhiêu

 

Ngày 8 tháng 3 mẹ ngồi cười cười

Cứ bảo hôm nay người ta mua hoa nhiều nên đắt đỏ

Rồi lại loay hoay dọn nhà dọn cửa

Như thể đời mình làm lụng mới được vui

 

Cha – người đàn ông nhà quê

Bốn mùa với lênh đênh biển khơi chài lưới

Với cha, tặng hoa là món quà xa xỉ

Cha cũng không quen kiểu cách thế bao giờ

 

Cả một đời mẹ gánh những âu lo

Lo con học hành đến cái ăn cái mặc

Dựng vợ gả chồng rồi còn bao toan tính

Thắc thỏm xới vun cho hạnh phúc con mình

 

Mẹ ơi! Ngày 8 tháng 3 lại về giữa sắc trời rất xanh

Con ở xứ người ngùi ngùi thương nhớ mẹ

Chắc giờ này mẹ lại một mình bươn chải

Chợ người đông bốn phía gió lùa

 

Con biết không có bông hoa nào thắm tươi hơn

Khi con được bình yên và hạnh phúc

Đó là món quà mẹ cầu mong duy nhất

Mà mỗi ngày con tặng mẹ phía trời xa.

 

Mơ về sông hậu

Ai níu anh về sông Hậu

mà đêm nay da diết tiếng đàn kìm

phải mắt em

nghiêng một khoảng trời đêm thao thức…?

 

Thương là thương dáng lục bình trôi dạt

nên câu ca vọng cổ nao lòng

người đi bước ngập bước ngừng

ánh trăng cổ độ lệ thầm mắt nhau

 

Giá anh không về sông Hậu buổi tàn thu

câu tương thức * vì đâu mà mong ngóng

từ là từ chuyến xe ngày lăn bánh

hút một dáng thuyền

một mái tóc vời xa

bàn tay vẫy rưng rưng mùa nước nổi

 

Thương quá là thương lời em gái nói:

“sống hết nghĩa tình cho vẹn buổi hôm nay

mai anh về con nước cũng đổi thay

nào đâu biết miền Tây xao xác lắm!”

nghe em nói mà lòng anh trĩu nặng

nên bâng khuâng sóng vỡ tự đôi bờ

thơ chạnh niềm mấy nhánh đậu bơ vơ

 

Đêm nay

mùa cao nguyên giăng mưa

ai níu anh về mênh mang sông Hậu

phím đàn ngân sáu câu trời xa vọng

lắng âm thầm phía sóng nước hư hao…

* Trích từ câu thơ Đường: “Tương tư bất tương thức” (Nhớ nhau mà không thể gặp nhau)

                                                                                                        

Trăng Hàn Mặc Tử

Trăm năm một ánh trăng vàng

Rằng đây vẫn của riêng Hàn mà thôi

Trăng nằm sóng soãi, lả lơi

Trăng phiêu hốt chín tầng trời – trăng thơm

 

Trăng mời mọc, trăng trớn mơn

Trăng tan huyết quản, trăng hờn dỗi ai

Nửa đêm mắt lệ tuôn dài

Trăng quỳ trước cửa, trăng nài nỉ thương

 

Đầu cành trăng hổn hển vương

Bay cao – trăng ngợp một đường thinh không

Tiên nga từ độ theo chồng

Với trăng, Hàn chết bên dòng suối khe

 

Trăng buồn, trăng lạnh tái tê

Từ Hàn thi sĩ nẻo về cõi xa

Thượng thanh khí (*) sáng bao la

Trăng vàng, trăng ngọc sầu da diết sầu.

 (*) Tên một tập thơ của Hàn Mặc Tử

 

Khuôn mặt em ngày xưa

Qua sắc phượng hồng tôi nhận ra khuôn mặt em ngày xưa

Gió đã thôi không còn thổi những vô tư mùa cũ

Chúng mình đi qua tuổi học trò buồn vui nông nổi

Sáng trong hơn mọi thứ ánh sáng trong đời

 

Chắc gì gặp lại nhau, em còn nhận ra tôi

Cả tôi nữa, chắc gì nhận ra em của một thời bé bỏng

Những loạt đạn vô hình của thời gian cứ bắn vào câm lặng

Trải hơn nữa đời làm sao tránh khỏi bão giông

 

Tôi vẫn giữ khuôn mặt em qua thấp thoáng sắc hồng

Cái màu hoa đượm nồng hơn ánh lửa

Mỗi độ hè sang lòng lại cháy lên những điều chưa thể nói

Đêm trắng bâng khuâng giấc ngủ rập rình

 

Tôi biết thời gian không thể giết ảnh hình

Em ở trong tim tôi đến tận cùng hơi thở

Và khi đó đất trời sắc phượng hồng lại nở

Khuôn mặt em ngày xưa hiện về, dẫu lòng đất tôi mơ…

 

Viết cho em nhân mùa bóng đá 

Anh – khung thành không bóng sút
nỗi buồn nhện giăng
sao em không là quả bóng đi em
bay về phía anh dẫu là khoảnh khắc

Chẳng có nỗi buồn nào hơn sự lặng im
sự lặng im tuyệt đối
nghe tháng năm cỏ mọc dưới chân mình

Náo động đi em
khung thành anh chờ bóng em vào lưới
dù chỉ một lần đứng lên
nhặt quả bóng đau buồn!

 

Những bức tường hoang liêu Tam Đảo 

Những bức tường hoang liêu Tam Đảo

chiều từng chiều phai

tôi ngồi nghe

âm âm lời đá nói

 

Đá nói

về những ngôi biệt thự mờ sương

ơi đào nương ca nhịp phách đàn

ơi quan ba

ơi tướng lĩnh

ái ân giờ một cuộc mây tan

 

Những bức tường

rêu đã mờ xanh

trăng cổ thụ soi đêm về lạnh lẽo

đâu tiếng nhạc xập xình

thơm làn hương tóc rối

ai bỏ thị thành về Tam Đảo du ca

 

Những bức tường

rồi thiên thu gió về với gió

phế hoang từ độ chiến chinh tàn

ôi nước mắt nào chờ nhau hội ngộ

cố tri biền biệt giấc mơ buồn

 

Những bức tường

tôi nằm mơ thăm thẳm ngực mình

một tiếng vọng hú lên khắc khoải

mai rồi nơi tôi về đây

đá lại nói điều gì cùng hậu thế

có ai còn nghe như tôi không

từng phiến chiều tàn phai úa rụng

khi những bức tường chìm dần vào bóng tối

lặng câm?

 L.T.V