Trăng ngủ lặng đáy sâu – Thơ Khánh Hồng

582

(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Khánh Hồng sinh năm 1967, tại thành phố Hải Phòng. Quê quán ở xã Bình Minh, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam. Chị tên thật là Nguyễn Khánh Hồng, bút danh Lâm Chiêu Tranh, Lâm Hoàng Phố. Hiện chị ở tại thành phố Đà Nẵng, từng là phóng viên báo Công an QN- ĐN, báo Tiền Phong. Nhà thơ Khánh Hồng từng xuất bản tập thơ Đoản khúc tang bằng – NXB Hội Nhà văn, 2017.

Trong bài viết về tập thơ “Đoản khúc tang bằng”của Khánh Hồng, nhà thơ Trần Tuấn sẻ chia đầy cảm xúc: “Đây là một tập thơ đặc biệt của một người phụ nữ đặc biệt. Suốt mười ba năm trời, Khánh Hồng gần như vô thức với những cơn co giật đau đớn, chị không thể nhìn vào mặt chữ; vùng ý thức như những sợi tơ mảnh chập chờn run lên trong dông gió. Nhưng có ai ngờ những bài thơ đầy cảm xúc lại ra đời trong cơn đau lặng lẽ lúc 0 giờ kỳ diệu ấy. Đây là một tập thơ buồn, rất buồn với những ai chưa biết buồn, nhưng là tập thơ đẹp không hề bi lụy, cho những ai đã thấu cạn nỗi đời”: Thân dẫu vội/ Nhưng tâm không vội/ Thong thả như người nhặt hoa sen/ Từng đóa, từng từ dưới bùn lên/ Sắc hương vẫn không hề phai lạt.

Nhà thơ Khánh Hồng

 

Gió chướng

Em không tủi hờn anh điều chi
Chỉ thầm tiếc những ngày đẹp nhất
Những ngày em sáng rực…
đàn bà
Những ngày em hớ hênh, khát tình hơn là…

Em đã đi rất lâu chặng đường lầm lụi
Gùi trên lưng dấu hỏi
Quàng trên vai dấu than
Đi tìm lời giải cho anh, cho em.

Em lâu rồi đã quen, mình là người biết hợp biết tan
Tình gì đều không thực
Dù anh…
Thì hỏi, than cũng chẳng mà chi.

Hôm nay, lục lại xa xưa
Nhìn lại mình trôi trong hôm qua
Chợt nhớ dấu than, dấu hỏi
Những ngày em vắt sức đi tìm anh…

Em tiếc nuối cho em. Cho anh…
Cho người đàn bà áo xanh, áo đỏ
Người đàn bà quắt quay nhớ trong chiều lộng gió
Đón con đi học về.
Dắt tay con đùa sóng vỗ mà tưởng đến nồng say.

Anh đã yêu em – theo cách của anh – anh nghĩ vậy
Giá như em – anh cùng chiều cảm nhận
Bởi vì em quá cạn
Hay bởi vì
anh chưa chạm bến em.

Chúng mình giờ, tóc đã bạc da đã nhăn
Xem hình cũ gợi một thời đàn bà em
đắm đuối
Thời đàn bà em ngực nở mông căng chỉ biết đến chồng con, và chờ đợi
Dằn đảo điên vào câu chữ bút nghiên.

Em không trách đâu
Tình khát khao sẽ là tình còn mãi
Tựa như hôm nay em ngồi say giữa bao nhiêu khắc khoải
Dấu khắc chốt tim chỉ có một người.

Hạ này
gió chướng hay sao mà lá rụng
bời bời
Thảm trái mùa gió mặc tình xô đẩy
Lặng lẽ nép bên lề như em giờ đang chờ anh (nem nép) vậy
Khoảng không không mông lung nhớ tiếc cái thời nồng nàn đàn bà áo đỏ, áo thiên thanh…

 

Bài thơ cuối cùng 

Và anh hãy tùy nghi
đến khi nào chùn chân mỏi gối
thì hãy về
với em
em sẽ trải nệm ấm, chăn êm chờ người trở lại cột buộc anh vào trái tim mình.

Và em sẽ hát ru anh
khúc của người đàn bà bị bỏ bùa
mặt trời khuất núi rồi thì đã sao
trăng sắp tàn rồi thì đã sao
em cứ hát tràn bờ
hát cho đến bình minh mỉm cười
đám cỏ óng sương vin đầu ngọn mền lưng ong mỉm cười
dã quỳ tròn mắt, chào mào hót gọi… em mỉm cười.

Em bước nhón trên cỏ xanh để sâu con thêm giấc
lơ là lơ…
hát em từng là nhánh suối tiên yên bình nép mình sâu dưới gầm thác
như ngủ quên
lũ đổ ào ầm mà em lắng yên…

Ừ anh, lạ nhỉ
đôi khi cần ồn ào để nhớ hơn tĩnh vắng
cần đông đúc đề nghĩ về lẻ bóng
cài nỗi nhớ trăng vào nỗi nhớ người.

Em không biết làm gì thì ngồi ghép chữ chơi
còn trống rỗng – thiệt tình…  trống rỗng.

 

Thà 

Thà là vạt cỏ nghiêng thiếp đợi trăng
Mười sáu tròn đầy như thiếu nữ
Em đã dâng tặng anh dáng trăng như thế
Hao khuyết rồi, một mình trăng ngủ lặng đáy sâu.

Thời con gái của em anh giấu đi đâu
Thiếu phụ tròn thêm ai cũng giấu
Em cứ ngỡ mình mãi
trăng mười sáu
Muôn đời để người yêu.

Khắc một câu chữ lên đá xanh rêu
Cơn mưa rào đủ cuốn trôi tất cả
Ta cứ đuổi theo nhau… lần lữa
Mai này em về hẳn bên anh.

Mai này em về bến anh
Con thuyền mộc vẫn nằm yên dáng cũ
Em sẽ giấu hương xưa vào trong hơi thở
Gọi nồng nàn về, sưởi ấm thuyền anh.

Có lên núi để hái mười sáu thì nhắc em
Cây tầm gửi mưa này đã lên xanh ngút mắt
Dưới bóng song tùng ta dành
cho nhau những điều
chân thật
Đời có bao lâu để gian dối, lọc lừa!?

Anh có nhớ em thì hãy nhắc song thưa
Giấu bớt hanh hao khoe thì mười sáu
Em xa anh, để càng thêm hiểu
Sự lặng im mang trái tim hồng.

 

Ru thiết mộc lan 

Thiết mộc lan nức nở
ngoài sân
trăng
Đom đóm rủ nhau thắp đèn đi tìm mẹ
Em nhớ ai mà buồn đến thế
Giấc ngủ chẳng chịu về…

À ơi, à ơi…
Ru Thiết mộc lan bên đồi
Ru đom đóm. Và ru em
Hôm nay gà mơ quên không gọi canh
Mưa cũng quên lối về, mà em sao không ngủ?
Thiết mộc lan nức nở
Hương đủ để đưa người đi mãi.

Ơi à, ơi à…
Mùa Vu Lan đã chín chờ em hái
đầy rổ kia kìa
Đừng nức nở theo mộc lan mà vườn trăng thức giấc
Nhớ mẹ cha thì đừng có khóc
Đủ rồi
vườn cỏ đã đẫm
đêm sương.

 

Ngày của biển 

Trong mênh mông của biển
Em nhận ra nỗi cô đơn của lòng.

Trong bao la của đại dương
Em thấy ta hẹp hòi, cạn cợt.

Trong hào phóng, dịu dàng của sóng
Em so vai, chợt nhận ra anh.

Bàn tay khỏa nước trống trơn
Em hiểu vì sao cát muôn đời im lặng.

Và bầu trời biển xanh cao rộng
Biển chả nói bao giờ
Nhưng tiếng rền vang từ đáy khôn cùng
Cho bao người tìm về yêu biển.

Ta cứ đi, cứ đi sẽ hiểu
Vì đâu ngày nuối tiếc
Cũng như thế, sau đêm biển khóc
Thì sớm mai, nắng tỏa ngọt lành.

Em thư thả đi bên đời anh
Đợi một ngày… thong thả!

 

Chuyện kể con trai

Con già trước tuổi
Quặn thắt trái tim mẹ
là thằng bé con tháng ngày tựa bên bậu cửa
Lết từng bậc cầu thang
Ho không âm thanh
tiếng nghẹn trong lồng ngực thành thói quen
Tình yêu mẹ khiến con già trước tuổi
Con quen đến lớn
hắt xì hơi tiếng đục ngầu
và những lời thì thầm
sợ mẹ giữa chừng thức giấc…
Con yêu ơi
Mẹ đã để lại ký ức của con toàn hoảng hốt
Bao nhiêu tuổi đã bấy nhiêu lần ôm mẹ vượt cõi chết
Khi tỉnh
người mẹ thấy trước nhất
là con.
Đôi mắt kính đen tròn ngác ngơ khắc khoải
Con truyền cho mẹ hơi ấm từ trái tim bé nhỏ…
Con yêu ơi
Có thể
mẹ không cùng con đi hết phần đường còn lại
Số phận đã chia lìa chúng ta
Nhưng không ngăn cách được mẹ hướng về con
dù đã thành cát bụi…

 

Với con

Con về chưa
Qua ô kính nhập nhòa
Mẹ thấy rõ
Xe đạp tả tơi
Cặp sách nặng không thể nào hơn nữa.

Không ai mở cửa
Tiếng gọi lạc vào chiều
Không ai mở cửa
Để con xoa tóc bạc quá mẹ ơi…

Bàn ăn trống
Bếp lạnh
Chân run
Và mẹ cũng đang run vì nhớ.

Con tàu đưa mẹ dần xa
Đường diệu vợi bóng chiều con đứng đợi
Mẹ xa nào chẳng thao thức về con.

 

 Tháng bảy

Tháng bảy sao mà dài đến thế.
Con gắng lòng thi vào đại học
Mẹ cố níu hơi thở
Cha nhọc nhoài, kiệt sức nỗi vợ, con
Ôi, tháng bảy, tháng sáu của thế gian
Mẹ dán mắt vào từng nhích kim giây giữ gìn hơi thở
Và nói bâng quơ vào ngày mấy câu nhắc nhớ “ráng qua con thi, nghe Hồng”…

Giờ thì qua rồi
Lời hẹn tử thần gác cho chờ chồng con đổ bến
Chắc là lúc phải trả nợ rồi đừng lỗi hẹn…
Nằm ủ chăn đến rụng rời
Giữa tháng nóng sôi miên miên giật mình tím tái
Ngày bạn lên trang cho tập thơ để lại
Ngày mình lên dự án chết cho mình
Cười vui như Tết dặn chồng
Em thích trưng em bức ảnh này, rất thật
Anh đừng bày vẽ chi cho nhọc
Chỉ mở nhạc thiền để khỏi rũ lòng đau
Đừng xáo trộn cửa nhà, giường chiếu nghe anh
Cái phản, và tấm nệm sắp bỏ đi, xếp cho em nằm nhìn mặt ra
                    giàn lan rất thích
Em sẽ mỗi sớm nghe sẻ nâu lích chích
Và mọi người đến chào em còn có chỗ nghỉ chân…

Tháng bảy.
Và mọi thứ sắp gác lại hết rồi
Em sẽ về Đất Phật để cười
Không có gì để khóc.

 

Thân tâm

Thân dẫu vội. Nhưng tâm không vội
Thong thả như người nhặt hoa sen
Từng đóa, từng từ dưới bùn lên
Sắc hương vẫn không hề phai lạt.

Đấy là do khéo chèo khua
không động
Lắng bùn dơ vẫn yên kết đáy hồ
Mặt nước trong, phẳng lặng, lướt thuyền
Như hoa sen đã từng
thong thả nở…

K.H