Nhà thơ khaly chàm
trong bất thường tôi thấy
thị thành mang khuôn mặt của nước
hàng cây thèm ngủ để thở ra bóng đêm hoài nghi dị bản
tất tả tiếng đập cánh chấp chới trong khung trời bão rớt
ý nghĩ đức tin không thể che kín một góc đời mình
tiềm thức toàn nguyên chỉ là khái niệm khi tờ lịch rơi và chúng ta không thấy được sự vỡ vụn
trôi nổi trên lòng bàn tay thứ ngôn ngữ thối rữa lụi tàn
em rót tràn môi hồng cô đặc mùi hương trang điểm
mưa mùa thu dầm dề kích động sự rối loạn ảo giác sẽ khóc lên nức nở
tôi gõ khẽ vào chiều dài âm thanh tiếng vọng thời gian
mộng tưởng nhập nhằng rồi cũng tan trong não
hay trái đất nghiêng nhưng chẳng ai ngã sấp bao giờ
trong hun hút ánh nhìn trắng đen vẫn cứ thế mà xoay
thật ra, tôi mong chờ một tiếng gọi tên mình
rất thật trong ý tưởng
xối từng chùm ánh sáng lên đầu cái bóng
sự tan chảy trắng đẫm vào ý tưởng
những đốm màu thời gian hoại thư dần hiện ra
xòe tay cho gió đông bắc tạm trú
ảo ảnh ngả ngớn giữa hai đường tiệm cận
chúng không hề cũ, luôn tạo ra vô vàn hiệu ứng
hỗn sắc tỏa rộng lập lòe rồi biến mất
ngày tháng cạn nhanh thật sao
hãy kí họa đường vòng luẩn quẩn em nhé
khi những con chữ cong mình theo sợi nắng
câu bóng chúng ta
tắm gội đức tin bằng ánh sáng hằng mong thanh sạch
như nhiên lòng nghiêm cẩn
từng chùm hạt lượng tử trương nở diệu kỳ
những hồn linh vô tính trở về
ve vuốt những đóa hoa trương nở
tôi thầm biết ơn lời nói trong suốt
k.c