(Vanchuongphuongnam.vn) – Sao em cứ dùng dằng trong một chữ… / Tiền đề cho câu hỏi, tại vì sao? / Đừng nói vậy, này em, đừng lưỡng lự / Chia tay nhau, còn sấp ngữa ngọt ngào…
Nhà thơ Lê Thanh Hùng.
Đưa em qua cầu Rạng
Sách vở chồng chồng chất đống
Xắn tay, cãi lộn tay ngang
Giọt nắng, gieo chiều lồng lộng
Đưa em, xe máy cà tàng
Giận không? Qua con cầu mới
Huyên thuyên, kể chuyện ngày xưa
Kệ gió cố tình ngưng, đợi
Lời yêu treo tuốt ngọn dừa
Cãi xong, chuộc mình xin lỗi
Anh sai, mà chưa muộn màng
Này em, nắng chiều quấy rối
Tình đâu? Như đã… như đang
Đắn đo trong chiều vời vợi
Im re nước chảy qua cầu
Biết đâu lòng anh khấp khởi
Điều gì buông thả chạm sâu…
Đợi mùa thu đang tới
Ta trần trụi trước em từ dạo đó
Ngón tay khô, cong cả nữa cuộc đời
Cứ quẩn quanh bên bến ngừng của gió
Trong hoàng hôn tàn úa sóng xa khơi
Biết nắng sớm sẽ về trong ngày mới
Nỗi buồn nào năm tháng cũng phôi pha
Không lời hẹn mà sao ta cứ đợi
Cứ chập chờn, ẩn ức dáng kiêu sa
Giũ kỷ niệm, bay theo làn khói thuốc
Giọt sương khuya, rơi đẩm ướt vai gầy
Cố đứng đợi một bóng hình quen thuộc
Giật mình nghe, hoang tưởng rớt đâu đây
Buông xuôi chưa? Một tầm xa diệu vợi
Tháng với ngày và nỗi nhớ bung biêng
Ngồi im nghe, gió mùa thu đang tới
Buông thả bên đường, chiếc lá khô nghiêng…
Em treo tình trong nắng mùa thu
Em và bóng chiều, tựa hồ đồng lõa
Buột hồn anh trong vết nứt thời gian
Khi vệt nắng, chớm đầu thu lấp lóa
Trong khói sương xa, vờ vĩnh mơ màng
Em rối rít, bên bến đời buông thả
Đánh rơi tình trong xa vắng, kẽ tay
Lơ đễnh bước, trên đường quen dấu lạ
Có điều gì, mà mắt biếc mờ cay?
Em trộn lẫn tình anh trong chiếc lá
Vội vàng rơi đâu đó, dưới hiên nhà
Dẫu đã biết dặm đường xa, trăm ngã
Đau đáu nỗi niềm, nắng mới vờn qua
Yêu và giận, quẩn chiều vàng, như đã…
Lặng lẽ quên, điều gì đó rất xa
Chợt cuống quýt, em tình treo vội vã
Hững hờ rơi, chiều nhơ nhẩn trượt qua
Trong chiều giã biệt
Sao em cứ dùng dằng trong một chữ…
Tiền đề cho câu hỏi, tại vì sao?
Đừng nói vậy, này em, đừng lưỡng lự
Chia tay nhau, còn sấp ngữa ngọt ngào
Đâu đó ân tình, nặng lòng níu giữ
Dẫu biết đời, còn lại những chênh chao
Lời hẹn cũ, vọng bên đời ngấp ngứ
Biết đắng cay, còn oằn đẫm sắc màu
Em bước qua đường, ngập ngừng do dự
Lối mòn xưa, ta đã đến tìm nhau
Đường ký ức, đang dội về tràn ứ…
Để lại câu thơ, tướp nát, cũ nhàu
Để lại một trời lộng chiều lãng đãng
Mây núi giăng giăng, dấu hỏi lặng thầm
Bờ cỏ biếc, đọng chút gì lãng mạn
Của mối tình đầu, lóng lánh, xa xăm
Thì em ơi, hãy quên đi lời hẹn
Một sợi tình giăng, nối buột thời gian
Nghe tiếng gọi, sao mơ hồ, lỏn lẻn
Bên bến tình xưa, bổi hổi ngập tràn…
Giọt nắng bên thềm
Sẽ sàng, giọt nắng liêu trai
Rơi trên ngực áo của ai bên thềm
Trinh nguyên vầng trắng ngọt mềm
Hoang sơ góc cạnh, dịu êm tơ trời
Chiều xanh
Góc khuất
Mờ cong
Bốn mươi năm
Lặng lẽ chìm trôi
Trong vòng sống
Dẫu biết
Trên đầu tràn gió lộng
Chợt chiều xanh
Em đến
Lặng thầm…
Dấu vết của thời gian
Vết nứt chạm sâu…
Tuổi anh mười chín
Trên
Đồng làng
Em
Khô khốc vầng trăng
Gió
Tháng hai
Níu mùa xuân
Bịn rịn
Bốn mươi năm
Còn lại
Những vết hằn
L.T.H