Trong nốt nhạc trầm, ngân lịm bơ vơ –  Thơ Lê Thanh Hùng

469

Tranh minh họa – Tác giả: Nhất Tự 

 

Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ

Con sóng chạy, bên bờ sông ngập mặn

Cá biển vô tình, bơi lạc bến xa

Tiếng em hát, đưa chiều qua kẽ nắng

Rụt rè rơi trên áo váy nuột nà

                      

Anh lang thang trên bến đời bươn bả

Thấy tiếng gió khua, trong nắng dật dờ

Lay góc phố, một đoạn tình chấp vá

Rớt bên đường, đờ đẫn một câu thơ

                      

Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ

Biết trôi xa điều may rủi, dại khờ

Còn không em? Một chuyện tình ẩn dụ

Trong nốt nhạc trầm, ngân lịm bơ vơ

                      

Anh cứ đến, biết dù sao đi nữa

Còn nửa câu thơ bỏ dở hôm nào

Bao năm tháng cứ chần chừ lần lựa

Rớt đâu tình trong dấu nắng chênh chao

                      

Em còn đó, bên góc tình dang dở

Cuốn quýt vội vàng, đằm thắm nhặt thưa

Dấu nỗi buồn và niềm vui, tránh trớ

Òa vỡ chiều, bùng nổ một ngày xưa…

V/16

 

 

Trong sân chùa

Vượt qua hồn nhiên, toan tính

Lặng đi trong ánh chiều vàng

Khập khiễng, góc nhìn say tỉnh

Chậm rơi, chuông chùa mênh mang

 

Buông tay, rối niềm hoan lạc

Đắm chìm cảnh giới nguyên sơ

Ký ức chênh chao mục nát

Lạc loài ngày tháng bơ vơ

 

Góc cạnh, có-không đâu biết

Nhịp đời cứ mãi lần trôi

Lắng trong bao điều hơn thiệt

Còn nguyên dặm nỗi bồi hồi

 

Vô tư đếm chuông đổ nhịp

Tịnh không ngồi xuống sân chùa

Tư lự, lời kinh đưa tiếp

Thản nhiên, chìm nổi, được, thua…

 

 

Trộm

Lơ đãng gáo

Trần

Thân mịn

Huyễn hoặc trăng

Trắng cả vườn

Êm nghe

Trời ngưng gió nín

Lặng thầm

Trôi dấu còn vương…

 

 

Qua bãi Hòn Rơm

Chiều đi qua bãi Hòn Rơm

Vẫn con sóng cũ, đổ chồm gành xưa

Gió làng chài, nhịp nhặt thưa

Lẫn trong bãi tắm, phỉnh lừa bóng em

 

 

Chông chênh

Giấu lòng, đắng đót truân chuyên

Chông chênh ký ức, bỏ quên bến đời

Sợi tình níu giữ rã rời

Đường quen, lối cũ rối bời hương xưa

L.T.H 

    Bắc Bình, Bình Thuận