Trường Sơn một dải gấm hoa – Thơ Trần Thế Tuyển

743

Nhà thơ Trần Thế Tuyển

 

Một thời

          Kính tặng đồng đội

Một thời rồi mãi muôn thời

Tôi là người lính, vẫn người chiến binh.

Một thời như thể mới sinh

Đến khi “nay hiếm“ vẫn vinh quang tình.

Vinh quang suốt cuộc hành trình

Mấy sông cũng lội, mấy sình cũng qua.

Vinh quang hết tuổi thăng hoa

Mình vẫn thế giữa phong ba, gió ngàn.

Một thời cùng với gian nan
Đôi vai gầy với giang san, giống nòi.

Một thời cùng với một thời
Ngôi sao trên mũ vẫn ngời sáng sao.

Một thời chẳng quản gian lao
Lông hồng tựa nhẹ đường vào thiên thai.

Sau lưng lá phủ đầy vai
Nghe thời gian chảy, ban mai sen hồng.

Một thời mãi mãi mặn nồng
Không gian bừng cháy giữa mông mênh đời!
Sài Gòn, Tháng 12, 2019

 

Mây trắng bồng bềnh

Đầu tôi mây trắng bồng bềnh
Như thời xưa ấy giữa thênh thang rừng

Lối xưa tưởng đến vô cùng

Vẫn vô cùng mãi điệp trùng núi non

Bồng bềnh mây trắng, dấu son

Bồng bềnh tôi giữa lối mòn thuở xưa

Trường Sơn Đông nắng, Tây mưa

Lối mòn xưa vẫn mòn xưa lối mòn.

Chúng tôi đi mãi mãi còn

Hôm nay mất để cháu con muôn đời

Bồng bềnh mây trắng nhẹ trôi

Bồng bềnh tôi với chính tôi bồng bềnh.

Dẫu qua bao thác, bao ghềnh

Cánh rừng xưa vẫn mông mênh cánh rừng.

Lối xưa tưởng đến vô cùng

Vẫn vô cùng mãi điệp trùng núi non.

Bồng bềnh mây trắng, dấu son

Bồng bềnh tôi giữa lối mòn thuở xưa!

Tây Sê Koong, Xuân 2019

Lối mòn

Lối mòn vẫn lối mòn xưa

Tôi theo ký ức nắng mưa, một thời.

Những năm bom đạn ngút trời

Tôi và em với muôn người đã qua.

Trường Sơn một dải gấm hoa

Vẫn nguyên một dải hằng hà đạn bom

Lối mòn tưởng đã tối om
Tiếng nai gọi mẹ, sớm hôm vọng ngàn.
Hóa ra vẫn cứ dâng tràn
Hóa ra vẫn thế giang san cõi bờ.

Đạn bom không tắt nguồn thơ
Lối mòn vẫn thế, tôi chờ dáng em.

Lưng ong, vồng ngực thân quen

Hai vầng Nhật Nguyện vẹn nguyên tháng ngày.

Trường Sơn một dải vơi đầy

Tôi và em với chân mây nỗi lòng.

Ấy là cái sự đợi mong

Ấy là nỗi nhớ ở trong đại ngàn.

Tôi tìm về thuở hoang tàn

Mà mơn man quá, chứa chan nghĩa tình.

Dẫu tôi, tôi giữa một mình

Vẫn nghe trùng điệp bình minh rạng ngời.

Làng Ho, cuối Đông 2019

Trần Thế Tuyển