Truyện thiếu nhi của Võ Thu Hương

686

Chị Gió tốt bụng đi ngang. Nghe câu chuyện của hai bạn nhỏ, chị liền nhờ Đại Bàng dũng cảm cõng hai bạn về lại quê nhà. Đại Bàng lao vun vút rẽ gió, rẽ mây, trở về Trái Đất trong tiếng reo hò của hai bạn nhỏ. Đi xa, cả hai mới nhận ra, nơi đẹp nhất là quê mình. Ở đó có bao nhiêu cảnh sắc thân quen. Và hơn hết, ở đó có Mẹ.

Nhà văn Võ Thu Hương 

Quê mình đẹp nhất

Buổi dã ngoại sắp kết thúc, những ánh nắng cuối ngày rải nhẹ trên trên những khóm hoa ngọn cỏ thật đẹp. Mải dạo chơi, Nguyên và Thảo đi dần xa các bạn, nơi bốn bề tĩnh mịch, chỉ còn vài tiếng chim lảnh lót. Bất chợt cả hai gặp một Đám Mây ngủ quên trên đỉnh núi.

– Tớ sẽ trèo lên đấy!

Dường như có hẹn trước, cả hai bạn thì thào rất khẽ rồi nhẹ nhàng leo lên. Nhất định Đám Mây sẽ cõng các bạn lên Trời. Đó hẳn là nơi đẹp nhất. Nơi ấy, chao ôi, có thể chạm tay vào cầu vồng sau cơn mưa, vào trăng sao khi đêm xuống… Đám Mây thức dậy, không hề biết có hai bạn nhỏ đang ngồi trên lưng mình nên vô tư bay lên trời xanh, đúng như mơ ước của các bạn.

Có một cơn mưa bóng mây vừa đi qua. Những tia nắng cuối ngày hửng hồng rực rỡ tạo nên những đám mây vô số sắc màu và cầu vồng lung linh thật đẹp. Vài thiên thần đang cười tươi rói cùng nhau chơi trượt cầu vồng y như ở dưới đất lũ trẻ vẫn chơi cầu tuột vậy. Thảo cất tiếng chào nhưng dù rất gần, lạ thay, chẳng ai nghe hay thậm chí dường như những thiên thần đáng yêu không hề nhìn thấy sự có mặt của hai người bạn mới. Một lúc sau, Thảo chợt buồn phiền:

– Ồ, trên này chẳng thú vị như mình tưởng. Chẳng có ai có thể nghe mình nói, cũng chẳng có nhiều cảnh vật như dưới Trái Đất.

– Thảo thấy lạ không, lên đây mũi tớ như chỉ để trang trí, chẳng để làm gì khi không có mùi vị gì để ngửi cả.

Thảo nhìn quanh và hít một hơi thật mạnh. Quả thật, không thể nghe được một làn hương nào, dù chỉ là hương của một đóa hoa, ngọn cỏ thật nhỏ. Vầng trăng trắng ngà to đùng như cái mâm khổng lồ đã bắt đầu ẩn hiện trên nền trời cuối chiều, bóng cây đa chú Cuội hiện lên thật rõ. Nếu có chạy đến Mặt Trăng có khi cũng chỉ mệt chứ chẳng có ích gì, vì có lẽ cũng như những Thiên Thần, chú Cuội chẳng thể nghe hay nhìn thấy hai bạn.

Không hiểu sao cảm giác háo hức ban đầu, khi cả hai cùng quyết định leo lên Đám Mây đã biến mất tự lúc nào.

– Nguyên nhìn xuống Trái Đất kìa, tớ cảm thấy như có hương thơm toả ra từ đồng lúa. Tớ rất thích cánh đồng lúa vàng.

– Tớ thì thích biển. Tớ muốn nghe sóng vỗ êm êm như tiếng hát. Lại có cả bao nhiêu là núi nữa chứ. Chỉ nghĩ đến leo núi thôi là tớ thấy háo hức. – Nguyên nói.

– Cậu mới vừa leo núi hôm nay còn gì?

– Ừ, nhưng tớ có thể leo suốt cả 365 ngày mà không chán. Tớ thích mọi cảnh vật thay đổi không ngừng dọc đường leo núi.

Nhắc tới leo núi, Thảo sực nhớ ra mình chưa ăn gì sau một chặng leo núi khá mệt cùng Nguyên và bè bạn. Đĩa mì Ý ăn từ trưa đã hết bay hết biến tự bao giờ.

– Ôi tớ đói. Tớ thèm cơm mẹ nấu khi nhìn thấy khói bếp bay lên – Thảo sụt sùi vì nhớ mẹ.

Cả hai không thể nào tự xuống đất vì Đám Mây ham chơi đã bay đi mất. Ông Trời bắt đầu rủ màn đi ngủ, đã có lác đác những vì sao lung linh hiện lên. Dòng sông Ngân cũng đã thắp sáng xa xa. Đẹp đấy, nhưng lúc  này, cả hai chẳng có tâm trí đâu mà ngắm nhìn. Thảo chỉ muốn òa lên khóc khi nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tối đen như mực, không thể nào nhìn được lối đi về. Và tối nay, hẳn sẽ không thể nào ngủ được nếu không có vòng tay ôm thật ấm áp và lời dịu dàng “Chúc con yêu ngủ ngon” của mẹ.

Chị Gió tốt bụng đi ngang. Nghe câu chuyện của hai bạn nhỏ, chị liền nhờ Đại Bàng dũng cảm cõng hai bạn về lại quê nhà. Đại Bàng lao vun vút rẽ gió, rẽ mây, trở về Trái Đất trong tiếng reo hò của hai bạn nhỏ. Đi xa, cả hai mới nhận ra, nơi đẹp nhất là quê mình. Ở đó có bao nhiêu cảnh sắc thân quen. Và hơn hết, ở đó có Mẹ.

Tranh của Nguyễn Anh Đào

Những bông hoa hình trái tim

Phía sau lưng nhà Chi là một đồi hoa rất đẹp. Mẹ kể, ngày mẹ bé như Chi bây giờ, đồi hoa ấy rộng thênh thang, hương thơm ngan ngát đi cách xa gần cây số vẫn còn nghe. Mỗi dịp xuân về tết đến, du khách, thương khách rộn rịp vào ra đồi hoa rất vui. Từng chuyến xe hoa nối nhau thành dải cầu vồng lung linh tuyệt đẹp vòng qua lưng đồi theo chân những chị, những cô hàng hoa ra phố. Giờ người ta chuộng hoa hồng Đà Lạt, hoa cúc Hà Nội… những loại hoa chân phương như ở đồi hoa sau lưng nhà dần bị quên dần. Hơn thế, ở phố, càng ngày tấc đất càng hóa tấc vàng, đất trồng hoa thu nhỏ dần, nhỏ dần. Vậy là bây giờ đồi hoa ấy bé tí teo, nằm lọt thỏm trong lòng phố.

Chính xác thì đồi hoa năm xưa chỉ còn là vườn hoa lọt thỏm giữa nhà cao nhà thấp. Còn có duy nhất một vườn hoa không hề suy suyển là vì có một người không hề biết đất là vàng. Ông cũng không biết cả làng hoa đã không trồng hoa như ngày xưa nữa. Mắt ông Ngọc bị mù. Hàng ngày ông vẫn lom khom xách bình nước lên trên khoảnh đất trồng hoa của mình tưới hoa. Kể cả nếu biết đất đã hóa thành vàng, thì với riêng ông Ngọc cũng chưa chắc vàng đã có thể quý hơn những đóa hoa. Vàng cũng có sắc màu nhưng chắc chắn không có hương thơm như hoa rồi.

Chi và đám bạn vẫn thường lang thang loanh quanh vườn hoa ông Ngọc. Ông Ngọc thật tài, ông không nhìn được nhưng chẳng cần gió thoảng qua ông cũng nói vanh vách trúng như thần rằng hôm nay hoa hồng nhung nở nhiều hay hồng bạch nở nhiều? Cúc hay thược dược nở nhiều… Mỗi loài hoa có một hương thơm khác nhau, như mang một mật ngữ khác nhau. Chỉ cần yêu hoa sẽ hiểu được. Khi Chi thắc mắc, ông Ngọc giải thích như thế, gương mặt ông rất tươi vui.

Đám trẻ yêu hoa quyết tâm “nghe” bằng được mật ngữ của hoa. Chúng đến hàng ngày theo chân ông ra vườn giúp ông tưới nước. Và để học “nghe” mật ngữ hoa, chúng hít thật sâu từng hương hoa, học thuộc tên từng loài hoa trong vườn. Khi đã thuộc hết tên loài hoa, chúng… nhắm mắt theo ông Ngọc để đoán hương hoa. Mỗi ngày thêm một chút kinh nghiệm, giờ thì Chi cũng đã có thể đoán trúng phóc hôm nay hoa nào nở ở góc vườn nào. Nhưng phải cần có quyền trợ giúp từ cô Gió. Không có gió vẫn đoán trúng tài tình như ông Ngọc thì cả đám không thể làm được.

Hoa ông Ngọc trồng thường ít bán cho khách lạ, hầu như chỉ bán cho khách quen. Có lẽ vì khách quen không ai nỡ lừa ông. Ông bán hoa theo bó. Một bó hoa cúc 5000 đồng. Một bó hoa hồng 10.000 đồng…Người ngay thương ông, chỉ hái mỗi bó tầm 5 – 10 bông, có khi bỏ vào cả 20.000 đồng không đòi tiền thối. Kẻ gian vội vã quơ cào cả vạt hoa không thương tiếc. Chỉ cốt sao càng nhiều hoa càng hời mà không nghĩ tới ông lão có đôi mắt mờ câm mờ điếc đứng xa xa với tâm hồn tủi buồn.

Những điều ấy có thể lọt qua mắt ông Ngọc nhưng không thể lọt qua mắt Chi và đám bạn. Mấy lần lang thang dạo quanh vườn hoa, cả đám đã rất bất bình và bàn nhau kế hoạch lên thời gian biểu trực vườn hoa.

– Thay vì cả đám lang thang vườn hoa tùy hứng như trước đây, giờ tụi mình chia lịch lên vườn hoa nhen? Có như vậy mình mới giúp ông Ngọc canh chừng vườn hoa được. – Duy mập nói, giọng nghiêm trọng.

Cả đám đương nhiên đồng ý. Lịch chia ra dựa trên những buổi, ngày rảnh rỗi, được nghỉ học. Vườn ông Ngọc luôn luôn có một trợ lí nhí đắc lực bên cạnh ông. Trợ lí ấy luôn cười khì hỉnh mũi khi ông giới thiệu: “Cháu tôi đấy”. Trợ lí nhí thấy mình oai lắm khi la to: “Đủ rồi cô/ chú ơi” lúc có khách nào lỡ tay hái nhiều quá. Ông Ngọc đứng ở góc vườn, vẻ mặt tươi vui và khóe miệng rung rung cười mỉm.

Mẹ nói, đẹp nhất trong vườn ông Ngọc không phải là hoa hồng hay hoa huệ mà là những bông hoa hình trái tim. Bông hoa hình trái tim ấy còn có tên rất chi là ngộ nghĩnh: Duy mập, Chi toét, Thịnh còi…

V.T.H/ Theo Vanvn