Nhà thơ Trần Thanh Chương
Hoa khế
Nhớ hôm sắp sửa lên đường
Tôi băng lối tắt qua vườn gặp em.
Đêm buông, xóm đã lên đèn
Mẹ thầy vừa mới sang bên ông bà.
Ngang qua gốc khế sau nhà
Em trao tôi chiếc mùi soa trắng ngần
Lẫn trong hơi thở rất gần
Gió rung, hoa khế tím thầm thì rơi…
Đường ra mặt trận xa xôi
Hương hoa khế vẫn theo tôi ngạt ngào
Những năm ấy tôi biết đâu
Em sang với mẹ như dâu khác gì!
Hoa có lúc, gái có thì
Đợi chờ lâu quá em đi lấy chồng…
Thế rồi vào đúng cái hôm
Em đang cấy lúa đầu thôn, tôi về
Người dưới ruộng, kẻ trên đê
Lời trong ánh mắt, nói gì nữa đây?
Qua nhà chào mẹ, thăm thầy
Thẫn thơ tôi đến bên cây khế già
Trái mùa lác đác cánh hoa
Thoảng nghe hơi thở gần xa đêm nào…
Hai thôn cách một nhịp cầu
Thấy nhà, không dám ghé vào thăm em
Tình xưa để dưới đáy tim
Ước gì năm tháng lặng im… ước gì…
Giữa phố Sài Gòn
Gặp nhau giữa phố Sài Gòn
Khi em bốn chín, tôi tròn năm mươi
Mối tình bạn học xa xôi
Bỗng dưng bổi hổi, bồi hồi… Lạ chưa!
Tôi và em những ngày xưa
Thân nhau từ cái thuở chưa-biết-gì
Gọi nhau thì cứ “tau – mi”
Sách in cho mượn, bút chì dùng chung.
Cái thời em có nhớ không
Cơm khoai vẫn thấy mênh mông nỗi đời
Chỉ mong đừng có bom rơi
Mấy ai nghĩ đến xe hơi, nhà lầu.
Cái thời… em chẳng biết đâu
Tôi từng mất ngủ, nhức đầu vì em
Da em trắng, tóc em đen
Trời cho em đẹp, em duyên làm gì!
Cái ngày sắp đến mùa thi
Tôi vào bộ đôị, biết khi nào về
Tiễn tôi, em mắt đỏ hoe
Cầm tay, em bảo: anh thề đi anh…
Rồi sau hai cuộc chiến tranh
Tôi – em, nay đã trở thành… người dưng
Gặp đây, đột ngột quá chừng
Trái tim hòa nhịp trẻ trung một thời.
Giờ em tóc bạc, da mồi
Nét duyên dáng vẫn như hồi ngày xưa
Cầm tay em – Ô! Lạ chưa!
Vẫn y chang cái thuở chưa-biết-gì…
Bờm tự thanh minh
Xưa nay thiên hạ độc mồm
Hết cười rồi lại chê Bờm rằng ngu
Đáng gì một cái quạt mo
Mà không chịu đổi ba bò chín trâu.
Phú ông có phải dại đâu
Bờm hiểu tỏng bụng lão lâu lắm rồi
Chẳng qua là thử Bờm thôi
Bờm mà đồng ý, lão cười Bờm sao
Phận hèn ai dại leo cao
Ham chi cái kiểu làm giàu quá nhanh
Còn như lão đổi thật tình
Cũng không lợi dụng để thành… phú ông.
Phú ông giàu hơn Bờm không?
Đến quạt mo chẳng có dùng… thì thôi!
Nói ra, thiên hạ vẫn cười
Ừ! Cười thì hở ra mười cái răng*
T.T.C
—
*Ý một câu tục ngữ Việt Nam.