Uống đợi ta say – Thơ Đào Phan Toàn

658

Tranh minh họa – Tác giả: Cảnh Hưng

Đợi… say!

Cạn ly này ta lại rót cho ta!
Thêm một tuổi thương nửa vầng trăng xế
Những cay đắng ngọt bùi Nhân thế
Đã đôi lần xuống lệ thấm bờ vai!

Cạn ly này ta sẽ rót cho ai?
Ngày dịu ngọt trong vòng tay thân ái
Giấc mơ hồng bóng mây trời xa ngái
Cánh môi mềm đắng mãi… giọt ly bôi!

Có những lần ta giận chính ta thôi!
Khờ khạo ngu ngơ nửa mơ nửa mộng
Xin tạ lỗi! Thêm ly này ta uống
Nào! Cụng ly với ký ức xa xanh…

Ai cùng ta đang thức đợi bình minh
Thêm ly nữa mừng ta thêm một tuổi
Rượu còn đây mà Người xa vời vợi
Đêm hãy cùng ta uống đợi ta say!


Có một thời…

Có một thời ta đã ở bên nhau
Cánh rừng mùa khô bạt ngàn lửa cháy
Thương quê nhà đang vào vụ cấy
Cây mạ đến thì đứng vậy… chờ mưa!

Có một thời ta đã hát say sưa
Bài ca hào hùng của người ra trận
Bỏ lại sau lưng những lời ước hẹn
Đặt cược tuổi xanh bên vách chiến hào

Nửa tiểu đoàn nằm lại một điểm cao
Chớp lửa đạn đỏ ngầu trong ánh mắt
Ta trong số những người may mắn nhất
Những bước chân về như tỉnh như mê…

Đất nước yên hàn xuôi nẻo đường quê
Rời cây súng ta về cùng rơm rạ
Ngày gặp lại không có ai còn trẻ
Thương những người còn đang ở… rừng xa!


Trăng thu

Trung thu này người đang ở nơi nao
Trăng chín mọng trăng la đà trước ngõ
Hương cốm nếp lòng vòng thơm nỗi nhớ
Có đêm rằm ta lỡ hẹn cùng trăng!

Chú Cuội véo von tiếng sáo gọi Chị Hằng
Trăng nghiêng xuống đêm lung linh huyền ảo
Ngại Mẹ Cha… người ta buông vạt áo
Miếng trầu cay môi đỏ vẫn còn cay!

Người đã đi xa khuất nẻo trời mây
Để quên cả đêm trăng tròn vành vạnh
Ta đem tuổi ra hong thành bạc trắng
Trái bưởi đào đượm nắng hóa ra trăng!

Đã thấy mùa thu đi đến lưng chừng
Ta ngơ ngẩn đếm trăng vàng độ ấy
Trăng đã tròn sao người không trở lại
Miếng trầu cay tê tái… cả đêm trăng!