Xuân chín nõn trên cành lộc biếc – Thơ Lê Thanh Hùng

411

Tranh minh họa – Tác giả: Hoàng Ngọc Hà

 

Mùa xuân chín một tuổi hồng

Chậm thôi em, bước đi chầm chậm

Kẻo trời giông lộ nét xuân thì

Gã trai khờ cố tình lén ngắm

Đăm đắm chiều trong nỗi cuồng si

                   

Xuân chín nõn trên cành lộc biếc

Phập phồng rơi cánh bướm tơ non

Em để ngỏ, tuổi hồng cách biệt

Trải đường quen, không chút hao mòn

 

Kìa tóc rối xòa ngang vầng trán

Vội vàng gì mà lại so đo

Ngước đôi mắt ngây thơ đơn giản

Giấu đằng sau một lời dặn dò

            

Cơn gió tết, bung ngày thốc xối

Lướng vướng chiều trong suốt tầm xa

Chợt quay ngoắt tóc dài, giận dỗi

Sáng bừng lên, óng biếc mượt mà

 

Xuân đến, mới hay em đã lớn

Một tuổi hồng lóng lánh trong tay

Bên lối cỏ tơ non xanh mởn

Nắng xuân đang tỉ mẩn giãi bày

 

 

Lối cũ em về

Nắng theo em, hay em là nắng?

Vụt sáng lên trong bóng chiều tà

Lơ đểnh bước bên lề phố vắng

Xốn xang chiều, thắc thỏm mờ xa

                       

Bâng quơ, tiếng ghi ta vọng lại

Bài ca buồn, như rối lòng ta

Lời hẹn cũ, quên dòng trôi mãi

Khói sương xa, đọng bến quê nhà

                       

Điều hư ảo, thời gian khỏa lấp

Lối em về, mùa ngập đường hoa

Bến sông xưa, một thời e ấp

Ngày trôi mùa, xa vắng nhạt nhòa

 

Em có nghe, ngày xưa đồng vọng

Nhịp đời reo, hối hả thiết tha

Sao lặng lẽ, mờ chìm vòng sống

Tình hồn nhiên, say đắm thật thà!

 

Anh sẽ đến, như ngày đã đợi

Chờ em, qua mấy độ đôi mươi?

Dẫu đã biết, tầm xa chấp chới

Vẫn còn đây, nguyên vẹn tiếng cười

 

 

Em ngồi vá lưới trong chiều

Chiều nghiêng, nghiêng xuống vai gầy

Choàng tay em vá, tháng ngày rụng rơi

Nhặt thưa mắt, võng xuống đời

Gối nào kết nối thành đôi sau này?

Ghim tròn nhợ, cước đầy tay

Đẩy đưa duyên nợ, đắng cay mắt đời

 

 

Một nỗi buồn theo gió bay xa

Em bối rối

Bóng ngày đã cũ

Giọt dư ba

Vọng đổ

Âm âm…

Trôi đâu mất

Những lời ngoa dụ

Trần trụi bờ cong

Sóng

Lặng thầm

Biết đâu

Thềm gió

Tương tư

Mộng

Đợi nước triều lên

Giàn giụa

Trăng

Cánh cổng khép hờ

Chiều

Mở đóng

Một nỗi buồn

Nguyên phát vô căn …

L.T.H

(Bắc Bình, Hạnh Phúc)