Trần Hà Yên tia nắng mồ côi

849

11.02.2018-16:30

>> Uống cạn chiều vẫn khát

 

 

TIA NẮNG MỒ CÔI

 

Công viên bệnh viện chiều nay

Những khuôn mặt ngơ ngác buồn thay

Dõi phía xa

Dòng người qua

Vẫn ồn ào đông đúc

Những cái đầu bệnh nhân

Cúi gục

Tóc chẳng còn

Những ánh mắt mỏi mòn

Chờ đợi

Không ai muốn nói năng

 

Trên chiếc băng ca vừa mới qua nhanh

Một cô gái trẻ măng nằm đó

Buồn đau ứa dòng nước mắt

Bàn tay gầy gò… run run nắm chặt

Cha mẹ đâu rồi?

Chồng con có hay chưa?

 

Phía xa xa

Đứa bé trai ôm lấy mẹ

Khóc như mưa

Nỗi đau đớn sau mỗi lần hóa trị

Cái đầu trọc

Gắn trên thân hình mong manh

Trông kì dị

Mẹ chẳng biết làm gì

Ôm lấy con và khóc cùng con

 

Ở nơi đây

Không có khái niệm về ngày hay đêm

Về nắng hay mưa

Về trưa hay tối

Chỉ có những bàn chân bước vội

Của người nhà

Khi chạy lo cho những người thân…

 

Ở nơi đây

Không ai phân biệt anh là quen hay lạ

Manh chiếu ghép kia ngủ chung ngủ chạ

Cuối dãy, đầu phòng

Chẳng ngại ngần gì họ mong giúp cho nhau

 

Có một điều

Tuy không nói nhưng đau

Không ai biết ngày mai hay ngày kia

Sẽ đến lượt mình

Lên bàn mổ hay ra nhà xác

Dẫu vẫn biết

Chẳng có con đường nào khác

Nhưng lăn lóc bên đời

Vẫn bám víu không thôi!…

 

Mặt trời chiều

Hắt tia nắng mồ côi!

Nhà thơ Trần Hà Yên

 

 

VIẾT CHO NGƯỜI RA ĐI

 

Ngày nào cũng thế

Bệnh viện ồn ào đông đúc

Người qua kẻ lại như nêm

 

Trong các phòng bênh nhân

Nỗi đớn đau vì thể xác nặng thêm

Tiếng xuýt xoa hay rên la đâu đó

Với tôi

Là sự thật không sao chối bỏ

Chấp nhận vào lòng

Mong được sống

Ngày qua

 

Sáng hay chiều

Tôi luôn thấy chạy ra

Chiếc băng ca từ trong phòng cấp cứu

Tiếp sau

Là những thân nhân với tóc tai rũ rượi

Cố níu chiếc xe đang bị ma rượt đuổi:

“Đừng bỏ mẹ mà!..”

 “… sao đi vậy em ơi?!”

 

Người nằm trên băng ca

Đàn ông hay đàn bà tôi không thể biết

Đôi bàn tay gầy guộc

Buông lơi…

Chẳng cần biết người đi qua thắc mắc

Mắt mở trừng và đôi môi mím chặt

Đau đớn hỏi trời

Sao lại phải ra đi?!

 

Cuộc sống vẫn ồn ào

Có ai biết làm chi

Một vì sao đã rơi

Trên bầu trời có ngàn muôn tinh tú

 

Các phòng bệnh nhân

Những khuôn mặt nhìn theo ủ rũ

Giọt nước mắt tuôn tràn

Thương xót phận người đi!

 

TRẦN HÀ YÊN

 

 

TIN THƠ: 

 

>> Phạm Quang Tiễn cây nói thay người

>> Phạm Sỹ Sáu & Pháo dậy phố xuân – 2

>> Phạm Sỹ Sáu & Pháo dậy phố xuân – 1

>> Phạm Công Trứ huyền thoại mưa

>> Diệp Hồng Phương Tết nầy không ở Sài Gòn

>> Đoàn Thị Diễm Thuyên xuân muộn

>> Lê Đạt độc đáo thơ haikâu

>> Nguyễn Cường mùa lại về lại hẹn với mai sau

>> Ngô Kim Đỉnh có nửa Bắc Hà

>> Thuận Ánh ướt cả một đời yêu

>> Bùi Nguyễn Trường Kiên cổ tích và em

 

 

>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…