Bạn thân – Truyện ngắn của Phạm Văn Hoanh

905

(Vanchuongphuongnam.vn) – Tôi quen nó trong lần nó bị tai nạn giao thông. Hôm đó trời tối đen như mực, trên đường về, ngang qua con dốc Tình, nghe bên bụi rậm dưới mương nước có tiếng người rên rất nhỏ tôi liền dừng lại. Lúc đầu cứ tưởng ma, bởi con dốc này người ta đồn có ma, sau tôi bình tâm, lấy di động bật đèn lên đi tới chỗ có tiếng rên, tôi phát hiện ra một thanh niên nằm dưới chiếc xe airblade, tôi vội vàng điện xe cấp cứu.

Nhà văn Phạm Văn Hoanh

Đến bệnh viện tôi lấy di động của nó ra điện về số máy Vo Minh. Một tiếng đồng hồ sau vợ nó đến. Đời nghĩ cũng thật trớ trêu. Làm ơn mắc oán. Vợ nó làm khó dễ với tôi. Thế là tôi bị công an giam xe về tội tông người. Ba ngày sau tôi mới được giải oan.

Mấy tháng trời nó mới ra viện. Vợ chồng nó tìm đến nhà tôi tạ ơn. Sau đó nó thường đến nhà tôi chơi, rồi trở nên thân thiết như người một nhà từ lúc nào không rõ.

Tính tình của nó không biết có phải do bẩm sinh hay do tự rèn luyện. Bề ngoài nó tỏ ra rất hiền lành. Nói năng nhỏ nhẹ. Đặc biệt là ai nói gì cũng cười, có chửi cha chửi mẹ cũng cười. Nhưng trong tâm thì chưa biết thế nào.

Tôi và nó ngày càng thân thiết nhau. Hai chúng tôi chia sẻ ngọt bùi lẫn nhau, lúc nào cũng “bánh đúc trao đi bánh qui trả lại”…

Mỗi lần nó đến chơi, cha tôi thường tiếp chuyện với nó. Khi nó ra về cha nói vớí tôi: “Con phải đề phòng nó. Con không nên tin vào nó”. Không biết cha tôi dựa vào đặc điểm nào để khẳng định nó là người không tốt. Có hôm tôi hỏi cha: “Thưa cha! Cha dựa vào đặc điểm nào để khẳng định người này tốt hay không tốt?” Cha tôi cười và nói: “Cha dựa vào giọng nói, và cách đi đứng. Gương mặt nó thì trông rất phúc hậu, nhưng giọng nói và dáng đi của nó cha thấy ẩn chứa một điều gì đó không bình thường”. Tôi nói: “Thưa cha cái đó cũng chưa chắc đúng”. Cha lại cười: “Ở đời có cái gì đúng tuyệt đối đâu con. Nhưng đù sao phòng bệnh vẫn hơn”. Nói rồi cha tôi kể câu chuyện cổ tích “Hòn Vọng Phu”: “Ngày xưa có hai anh em bạn sống bằng nghề đốn củi, cha mẹ đều mất sớm. Họ gặp nhau ở trên rừng và kết bạn tâm giao. Sơn lớn hơn Thủy một tuổi nên làm anh. Hai anh em che một túp liều ngay bên chợ Củi. Hai người thương yêu nhau hơn anh em ruột. Tình bạn của họ kéo dài hơn mười năm. Đến khi anh Sơn cưới được người vợ xinh đẹp, thì Thủy đâm ra ghen ghét, tìm cách hãm hại. Một hôm Thủy rủ anh Sơn vào trong rừng sâu đốn củi, lúc đó vợ anh Sơn mới sinh đứa con trai hơn tháng. Khi hai người ngồi nghỉ uống nước, thằng Thủy mới bảo với anh Sơn là lâu quá anh em mình chưa chơi một trò chơi nào, hôm nay mình chơi cho vui để ôn lại thời niên thiếu. Anh Sơn đồng ý. Thằng Thủy bảo là bây giờ anh cột em vào gốc cây thật chặt, sau đó em cột lại anh. Ai mở được thì người đó thắng. Nói xong thằng Thủy đứng vào gốc cây để anh Sơn cột. Anh Sơn cột lỏng nên thằng Thủy mở được một cách dễ dàng. Nó reo lên em mở được rồi, bây giờ tới lượt em cột anh. Anh Sơn đứng vào gốc cây Thằng Thủy cột thật chặt. Anh Sơn càng la đau, nó càng siết chặt. Cột xong nó giơ rìu lên định chém, nhưng nghĩ không chém thì đêm nay anh Sơn cũng bị cọp ăn, nên nó thả rìu xuống, rồi gánh củi đi về. Về đến nhà nó nói với vợ anh Sơn là anh Sơn đã bi cọp ăn. Vợ anh Sơn khóc lóc thảm thiết, nó động viên an ủi. Sáng hôm sau nó lên rừng xem thấy anh Sơn không bị cọp ăn. Nó định chém, nhưng nó thấy anh Sơn khát nước le lưỡi liếm từng giọt sương nó nghĩ trước sau gì thì anh Sơn cũng chết, nó bỏ đi. Đến ngày thứ bảy thì anh Sơn chết. Thế là nó đã thực hiện được âm mưu. Nó đã cướp được vợ của anh Sơn”. Nói rồi cha tôi bảo: “Con thấy chưa?” Tôi trả lời: “Dạ, con thấy! Nhưng làm sao họ biết thằng Thủy giết anh Sơn?” Cha tôi cười: “Hơn mười năm sau thằng Thủy mới kể câu chuyện này với vợ, lúc đó vợ nó đã có 9 đứa con”. Cha tôi ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tội ác không thể che giấu được đâu con. Không biết trời xuôi đất khiến sao mà trong một buổi chiều mưa giông, đang ngồi ăn cơm, thằng Thủy nhìn ra sân thấy con cóc le lưỡi ra liếm những giọt nước mưa dính trên lỗ mũi, nó nhớ lại hình ảnh anh Sơn liếm những giọt nước mưa, liền kể với vợ”. Cha tôi không kể nữa. Tôi bèn hỏi: “Vậy cô vợ thằng Thủy thế nào?”. Cha tôi kể tiếp: “Mấy ngày sau thì người vợ đã giết nó cùng với chín đứa con để trả thù cho chồng. Rồi cô vợ bồng đứa con mười tuổi đi lên núi gọi chồng mãi cho đến khi chết. Thôi chuyện dài lắm cha chỉ kể tóm tắt vậy để con hiểu. Giàu cũng vì bạn, mà chết cũng vì bạn. Bây giờ vì tình, vì tiền, vì chức vụ mà bạn thân, đồng nghiệp mưu sát lẫn nhau. Con phải hết sức cẩn thận. Không riêng gì nó mà còn những người bạn thân khác nữa, con phải đề phòng, chớ nên ăn nhậu say xỉn”. Nghe cha kể nên tôi rất đề phòng nó. Nhiều lần nó rủ tôi góp vốn mở xưởng cưa nhưng tôi không dám.

Mười năm sau tôi mới thấy những điều cha tôi tuyên đoán là đúng. Năm ấy tôi làm nhà, vợ chồng nó đến giúp tôi rất nhiệt tình. Nó nói với tôi: “Cửa nẻo nhà anh để bọn em đóng cho. Còn giàn gỗ hoành tử, hôm nào em dẫn anh đi mua, chứ một mình anh bọn xưởng nó bán trá”. Nghe vợ chồng nó nói tôi không thể chối từ. Thế là tôi giao toàn bộ cửa nẻo cho nó đóng và nhờ nó đi mua gỗ hoành tử với tôi.

Mấy tháng sau giàn hoành tử nhà tôi bị mọt ong đến ăn, còn cửa lớn cửa bé đều nứt nẻ, tôi mới biết mình bị lừa. Tôi gọi nó ra nhà, chỉ cho nó xem. Nó cười bảo: “Gỗ đắt lắm nên em mua gỗ này nó hợp với túi tiền của anh”. Tôi bực mình đấm vào mặt nó. Nó gãy mấy cái răng cửa. Từ đó tôi không chơi với nó nữa. Tôi thù nó.

Một năm sau, trên đường đi làm về, trời nổi giông sét, tôi liền vào trong nhà gần đường núp. Ngồi trong nhà nhìn ra tôi thấy nó cỡi chiếc airblade như bay, tôi nghĩ nó sẽ thoát được lưỡi búa của Thiên Lôi. Nhưng không. Một tiếng nổ vang trời, nó văng vào lề đường. Tôi nghĩ bụng để cho nó chết cho đáng đời. Nhưng lương tâm sao cứ cắn rứt, tôi phải chạy ra sơ cứu cho nó. Nhưng nó không sống nổi.

P.V.H