Hồ Tịnh Văn – Giấu nhẹm mùa yêu

1539

 

Hồ Tịnh Văn

Có nỗi buồn

Có nỗi buồn không thể gọi thành tên
Trong chốn thẳm sâu cồn lên nỗi nhớ
Ta đến với nhau nghìn muôn trắc trở
Có lẽ nào giã biệt một tình yêu?

Anh trở về lục trong kí ức sâu
Những trăn trở chôn vùi cùng năm tháng
Em đã cố quên đi dĩ vãng
Anh xới tung tất thảy mọi nỗi niềm.

Biết chăng anh căn phòng nhỏ đêm đêm
Trái tim em gào lên giằng xé?
Người tình ơi sao bỏ em đơn lẻ,
Để nỗi buồn buốt nhói tim côi?

Anh đâu rồi. Em nhớ lắm anh ơi!
Chờ đợi mãi bóng hình anh hiển hiện
Đôi môi nào anh đã từng thề hẹn 
Suốt kiếp này chẳng để mất em?

Thôi nhé anh. Anh đừng nói gì thêm!
Em đã hiểu tình hai ta chỉ thế
Đừng bận tâm cớ sao em nhỏ lệ
Cớ sao buồn, sao em mãi cô đơn

Người yêu ơi, em nào dám dỗi hờn
Em chỉ tự trách mình sao kém cỏi
Lỡ mất nhau cõi lòng em đau nhói
Đêm từng đêm, em cô đặc chính mình

Còn yêu em, hãy thể hiện chân tình
Nói đi anh, xin đừng im lặng nữa
Em đã qua nửa chặng đường dang dở
Được yêu anh, sẽ yêu đến trọn đời.

Đừng để nỗi buồn xé nát trái tim côi…

 

Giọt nồng nàn

Con đường quê in dấu bước chân em
Nương vạt lúa chất đầy lên cánh võng
Mẹ hát ru con ngày mưa tháng nắng
Giọt nồng nàn, bên ấy có dáng em

Buông ráng chiều vài sợi nắng êm êm
Nén suy tư đan xen vệt vàng, vệt đỏ
Những cột khói từ cánh đồng bỏ ngõ
Mùi hương quê thơm mát, gạo đầu mùa

Em vẫn chờ ở ngõ, anh nhớ chưa
Dáng liêu xiêu mẹ quảy mưa, đội gió
Trên đường quê ánh mắt tình vò võ
Đợi anh về, em giấu nhẹm mùa yêu

Con sóng lòng từ đấy lại phiêu diêu
Thiếu bóng anh cánh lục bình tím ngắt
Cơn lửa hạ hun nỗi buồn chất ngất
Anh không về, con nước thiếu phù sa

Thu tiêu điều trong làn nắng mơ hoa
Dẫu ven đường cúc vàng đang khoe sắc
Chỉ một điều thôi khiến em thắc mắc
Mỗi độ thu về em lại nhớ anh hơn?

 

Đêm hoang

Đêm hoang
Vệt nhớ tràn qua khung cửa
Thương bầu trời thu rộng mở
Đón lá rơi!

Gió hiu hiu vờn nhẹ làn môi
Thèm ánh nhìn sâu
Thèm người tình tự
Anh xa em
muôn trùng sóng dữ
Em vẫn chờ như chiếc lá thu mơ

Gió thu về tình tự giữa trang thơ
Mơn man làn tóc rối
Giữa nhuốc nhơ cuộc đời tăm tối
Vẫn còn đôi mắt tình với nỗi nhớ cưu mang

Thu sang
Nắng rải vàng
Cơn mưa muộn màng còn sót lại
Giữa Sài thành 
Thấp thoáng tà áo dài hoang hoải
đón chờ giấc mơ xa

Nắng chảy tràn kẽ lá hôm qua
Nay chỉ còn cành khô trơ trụi
Nỗi cô đơn ngập tràn thu vời vợi
Thèm lắm ánh mắt sâu

Anh có về?
Hay lại đợi những thu sau?