Mấy nhánh huyền hương thơm một cõi – Thơ Kỳ Nam

471
Tác giả Kỳ Nam

 

Thu Sài Gòn 

Sài Gòn từng không có mùa thu

Dù lá vẫn rụng đầy trên phố nhỏ

Và hoa cúc vẫn nồng nàn tình tự

Những linh hồn quán xá vẫn làm thơ

 

Rồi Sài Gòn có một ngày tháng tám

Khi sương tan lặng lẽ dưới nắng đào

Mẹ tội nghiệp trong cơn đau trời biển

Sinh con ra – mùa thu của Sài Gòn!

 

Mẹ rong ruổi suốt hai mùa mưa, nắng

Cho mùa thu con vàng chín ước mơ

Những buổi chiều bơ vơ trên phố cũ

Nhìn lá rơi con nhớ mẹ vô bờ…

(Sinh nhật tôi)

 

Cò trắng 

Thương thân ta, trắng phận cò

Ruổi rong cánh mỏng, mắt mờ chân mây

 

Quê xưa là bến sông này

Chập chùng lau lách, tháng ngày hắt hiu

Nhớ thương bóng mẹ sớm chiều

Cũng thân cò ốm tiêu điều xác xơ

Thương con lòng mẹ như tơ

Rối bời trăm ngả bơ vơ giữa đời

Một chiều lá đổ hoa rơi

Mẹ bay về cõi xa xôi nghìn trùng…

Giờ đây “bạc mệnh… lời chung”

Con theo dấu mẹ não nùng biển dâu

Phong ba nào biết về đâu

Dặm đường thiên lý cánh sầu tả tơi

    

Thương thân cò trắng mòn hơi

Gian nan một kiếp lệ rơi ngàn hàng

 

 

Huyền hương  

Thắp nhánh huyền hương lên giữa ngọ

Khói trầm diệu vợi, giọng kinh khan

Nắng chín không gian mềm áo lụa

Hoa hồng trên ngực trắng miên man

 

Mẹ ơi! Dù có ngàn năm nữa

Dù con là ngọn cỏ, hạt sương…

Xin cho con được làm con mẹ

Nép mãi trong lòng mẹ yêu thương

 

Mười búp sen hồng dâng lễ Phật

Cầu cho hồn mẹ được tiêu diêu

Mấy nhánh huyền hương thơm một cõi

Con về ngóng mẹ suốt chiêm bao

 

Cơn đau mùa cũ 

Những dòng sông đã rời xa nguồn cội

Trôi mất tăm trong thăm thẳm núi rừng

Nơi dừng lại bến bờ nào xa lắc

Ngoảnh nhìn về mất hút bóng quê xưa

 

Ta một sớm chợt buồn như sắp ốm

Nhớ muôn trùng kỷ niệm thuở ấu thơ

Mẹ gầy yếu lưng oằn bao gánh nặng

Bước liêu xiêu bóng ngả bến sông chiều

 

Rồi mẹ khuất ngàn thu trong tiếc hận

Những đứa con phiêu bạc bốn phương trời

Nơi về lại đã thành bờ lau cỏ

Chỗ mẹ nằm vẫn nắng đổ sương rơi

 

Đời đã xế mà chân chưa ngơi nghỉ

Ngực đã khô tim cũng đã héo mòn

Trong nỗi nhớ của một lần dừng lại

Cơn đau từ sâu thẳm vụt trào tuôn

 

 

Cô đơn mênh mông

               (Trong cơn đau vùi nhớ mẹ)

Ta đi qua cõi đời

Cả bầu trời thinh lặng

Con người lơ đãng ngó

Tưởng ta là cỏ cây

 

Bước chân qua chốn này

Một linh hồn rớm máu

Một cuộc đời tả tơi

Lạc loài trong giông bão

 

Dù lời ru áo não

Ta cũng muốn quay về

Chỉ khi trong lòng mẹ

Mới nghe đời bình an

 

Cõi trần gian bát ngát

Không một chốn dung thân

Thôi, ta về với đất 

Tìm cội nguồn xa xăm

 

Nửa trăm năm đi lạc

Ta nhớ mẹ khôn cùng

Bước qua lằn ranh cuối

Mẹ còn chờ ta không?!

 

Một mình qua cõi sống

Một mình về hư không

Buông tay rời ảo mộng

Ta còn ta mênh mông

K.N