Những khúc đêm – Thơ Bùi Minh Vũ

709

 

Nhà thơ Bùi Minh Vũ  

 

Đêm nay

Tôi thương tôi đêm nay

Hôn lên đôi tay vừa đánh rơi tờ vé số

Hôn lên ngực vừa rơi đôi núm vú

Bóng đêm cúi mặt

Vầng trăng hổ thẹn

râm rang

Phía ngoài lỗ tai

Có hơi thở côn trùng

Chập choạng giấc mơ tự do

Hơi thở tự do

Tự do những ngôi sao ân ái

Tôi thương tôi cục thịt nhân loại buồn

Ai đã cạo lông còn để lại con dao.

 

 

Buổi tối

Cho tôi mượn đôi tay của em

Ôm bóng đêm

Cho tôi mượn đôi mắt của em

Nhìn đêm đêm

Rõ mặt những người ngủ không chiếu

Những đống thịt câm

Những toà nhà câm

Khóa trái giấc mơ bằng đôi tay biết nói

Mở ra một chân trời không có đêm

Hàng rào đinh tanh máu khô

Trên cổ em có sợi dây chuyền xanh cỏ

Chẳng còn đường biên giới giữa con người

Đường biên của buổi tối rỗng toác.

 

 

Những khúc đêm

1

Những nhà hàng thành phố

Bán chỉ một đô la

Nếu các tiếp viên về ngoại xin ăn

2

Thật tôi nghiệp cho hoa viên

Biến thành chiếc giường

không một manh chiếu rách

3

Cái nháy mắt

Đảo điên phận người

Nhưng không điên đảo nụ hôn

4

Một giọt rượu môi em

Ta hoảng sợ

một đời

5

Chạm tay

Chẳng có vàng

Một thung sâu nước mắt.

 

 

Hắn tự hỏi

Trên đường phố đông người

Hắn nhặt những đồng tiền bay

Xếp vào ví

Người vợ nhìn:

“Sao chỉ có tiền giả?”

 

Trong nhà

Rộng sáu mét vuông

Hắn ôm vợ vào lòng:

“Sao em không sinh cho anh một đứa con?”

 

Trong đêm đen

Hắn tự hỏi:

“Sao mình là một con người?”.

 

 

Nhịp trái

Em của những cuộc tình

Đi phiêu du

Trong chiếc áo đen

Đường ẩm mốc lắt léo

Mỗi bước chân nghiêng lệch

như một bức tường bị ăn mòn

khi bóng đêm đi qua

những hạt sương bệ vệ thách đố

những cọng tóc đen rụng trên đầu ngọn cỏ

đầu thai ký ức buồn

về những cuộc tình cắt dán

chẳng còn sở hữu mình

ngủ như trăng non

bị những bóng điện chà đạp lặng lẽ.

 

Em của những cuộc tình

Ngủ vùi mắt không nhắm

Thân thể trên những bàn tay

Rung rinh như ngọn đèn

Trong đôi mắt của bọn đĩ đực

Bỏ rơi những đứa con

Ngoài lề đường

chuẩn mực ngắm đĩa heo rừng

Trong nhà hàng không có bà gìà và con nít

 

Em của những cụôc tình

Nhịp trái của em dậm lên tuổi thơ

Đục khúc sông quê

Con bò quên xuống bến

Những cục ráy đá khô

Những con đường nằm chồng dang tay

Chào đón những màu sắc gặm mảnh vườn xưa

Sụt lún nức nở

Những trận mưa hôn lên môi

Tuổi thơ bị băng bó bên góc đường của nhịp trái

 

Từ đó

Bàn tay em dài ra

Bấu víu kẻ ăn mày

Bên sân gôn

Một khoảng không cây trái

Người mẹ đứng dưới tầng âm của sân thượng

Khỏa thân khạc ra những đụn rơm

Cháy vàng con mắt

“Mẹ già như chuối chín cây

Gió lay mẹ rụng con rày” ở đâu?.

 

 

Bao dung

Ta từng mơ

và nhiều hơn lần nữa

Những bình yên đêm gió thổi em về

Đừng dừng lại phía sau bờ vực lửa

Ngậm bồ hòn

Nhai gió bấc tái tê

 

Ta phả một hơi dài xanh thẳm

Dặm em đi nương bóng cuộc bần cùng

mơ bữa cơm chiều tiếng gâu yêu thích

Bàn tay em khàng khẽ bao dung

 

Ta từng mơ có một thời gian khác

Ước chuyển xoay ngàn bước cũng quay về

Bụi bặm cũng yêu ngày ta hát

Khúc dõi theo em khóc cuối đường quê

 

Góc nhà cũ chữ em ghi nhòe nhoẹt

Ta từng mơ một đứa trẻ đến trường

Ngày cũng  hết giờ đây ta đối mặt

Cháy bỏng mơ mờ mở cửa thiên đường.

 

 

Trăng không màu

Nắm tay em nắm chặt đêm ngàn trăng

Sợ mai mốt em lại về Gia Nghĩa

Nhịp cầu đứt đôi đường dây căng

Bây giờ những vì sao lưới cước

 

Giăng mắc em đêm về thăm thẳm

Khi em nhả lời chia đêm ngàn xanh

Chẳng thèm nghe em chẳng thèm nói nữa

Lưng chừng trời gió thổi mình anh

 

Còn ai trên đường ai về dưới xóm

Ta như hòn đất lim dim ngồi

Nói nửa lời thều thào ngày cũ

Đũa bẻ rồi anh cố sắp thành đôi

 

Nắm tay ai đêm trăng không màu

Nhìn trời cao sao còn chật chội

Con chim ngắn đường bay anh ước thế

Tình chiếc dây thun bắn rụng tinh cầu.

B.M.V