(Vanchuongphuongnam.vn) – Ngoài đường tiếng xe cộ qua lại tấp nập, tiếng người nói cười rộn rã như đi trẩy hội đang hòa vào niềm vui của Lỳ, một không khí trong lành, bình yên nơi quê nhà.
Nhà văn Nguyễn Đại Duẫn
Cu Lỳ sốt ruột đi ra đi vào, suy nghĩ mông lung: “Không biết bố mẹ đi đâu, có việc gì mà chưa thấy về?”. Chuông điện thoại reo lên, cu Lỳ mừng quá vội vàng cầm ống nghe. Tiếng đầu dây nói vọng lại:
– A lô! Lỳ đấy hả? Mẹ đây, con ở nhà với bà ngoan nhé. Mẹ không về để tổ chức sinh nhật cho con được. Mẹ phải đi công tác phục vụ chống dịch Covid nơi thành phố, tình hình Covid đang phức tạp, bệnh nhân cách ly nhiều. Con đừng buồn nhé.
Mẹ nói vậy chứ Lỳ cứ buồn thườn thượt: “Thế là sinh nhật này mẹ không mua bánh sinh nhật, mua quà cho Lỳ rồi”. Lỳ gọi điện cho bố, số máy bố cứ tích tè, tích tè. Là sao đây mà bố cũng không nghe máy? Như nghĩ ra điều gì, Lỳ tìm quyển danh bạ, Lỳ điện về cơ quan của bố. Tiếng đầu đây:
– A lô! Ai gọi ạ? Cu Lỳ mừng rỡ:
– Dạ cháu là Lỳ ạ. Cháu gọi cho bố nhưng bố không nghe máy nên cháu gọi cho các chú.
– À! Cu Lỳ hả? Chú biết rôi. Bố giờ đã lên vùng biên để phục vụ chống dịch. Chắc sóng điện thoại chập chờn nên cháu không liên lạc được. Có gì chú sẽ nói với bố cho…
Lỳ buồn bã gác máy. Mà bà nội đi đâu rồi cũng không biết.
Mọi năm, vào lúc này bố mẹ đã chuẩn bị quà, bánh sinh nhật cho Lỳ. Ngồi thờ thẩn, cầm quyển sách trên tay mà Lỳ chẳng đọc được chữ nào. Những món quà sinh nhật năm trước như đang còn đó, nào là máy bay có điều khiển từ xa của bố tặng, bộ quần áo mới mẹ mua, cặp sách có bộ bút vẽ quà của bà, tập sách Doremon của thằng Tý bạn thân của nó… rồi được phá cỗ, thổi nến, cắt bánh sinh nhật… Những hình ảnh ấy cứ chập chờn hiện về làm cho nó thấy tiếc nuối khi nghe bố mẹ phải đi chống dịch Covid ở xa không về được.
Mẹ Lỳ là bác sỹ làm ở bệnh viện, lúc nào cũng bận rộn, nào là mổ cho bệnh nhân, cấp cứu, trực đêm. Về nhà là cặm cụi với bao nhiêu việc không tên. Bàn ghế, nhà cửa sạch tinh tươm, vườn tược lúc nào cũng xanh tốt đủ các loại rau. Khi rảnh rỗi, mẹ còn kèm cho Lỳ học bài. Mẹ nói, nếu Lỳ đạt học sinh giỏi, nghỉ hè mẹ sẽ cho đi du lịch thành phố Hà Nội, thăm Lăng Bác Hồ. Lỳ thích lắm nên cố học hành. Năm nay, tình hình Covid phức tạp nên Lỳ nghỉ học sớm, chương trình đang còn dang dở phải học online nên chưa tổng kết được. Nghĩ đến đây Lỳ thấy thương mẹ và ghét cái con Covid. Cái con Covid nhỏ tí ti mà nó gây bệnh cho bao người, làm hỏng hết bao nhiêu kế hoạch, dự định của Lỳ.
Lỳ đi ra cửa, ngọn gió nồm mát mẻ như thức tỉnh nó. Nó như nhớ ra trước khi đi công tác mẹ nó có trồng một cây hoa giấy vào bao ni lông để nó đưa lên trồng ở bồn hoa của trường. Thôi rồi, cây đã héo lá, nó ngồi thụp xuống vuốt ve chiếc lá đang rũ xuống. Giá như giờ có bố để hỏi nhỉ? À! Bữa trước nghe bố nói, hoa giấy dễ sống, có khi nó giả chết để được chiều chuộng. Nó đưa cây vào chỗ râm mát, cầm gáo tưới nhẹ nước cho cây, cắm lại que kẻo gà bới gốc rồi đi vào nhà. Nó thấy nhớ bố. Không biết giờ này ở vùng biên có sóng điện thoại chưa để nó gọi cho bố.
Bố Lỳ là bộ đội biên phòng, đóng quân nơi biên giới xa lắc. Có một dạo nghỉ hè, được bố cho lên đơn vị chơi, nó thích nhất là con chim khướu của các chú trong đơn vị. Lỳ bắt cho khướu con cào cào, con chim nhảy nhót tung tăng trong lồng, rồi cất tiếng hót lảnh lót như cảm ơn nó. Mấy chú đơn vị bố nói: “Nếu cháu thích các chú làm quà cho cháu”. Nhưng bố bảo: “Không được đâu con. Nuôi chim phải có kỹ thuật chứ đâu phải dễ. Phải cho ăn, vệ sinh lồng thường xuyên, rồi bệnh tật… mất thời gian lắm. Mà con đi học rồi bỏ đói nó, tội”. Nghe bố nói vậy Lỳ giận bố lắm, không muốn chơi với bố nữa. Nhưng rồi Lỳ cũng nghĩ ra bố nói đúng, Lỳ còn phải đi học. Rồi bố đưa Lỳ đi xem vườn rau của đơn vị. Chao ôi! Vườn rau đơn vị bố đẹp thật. Từng luống xanh tốt thẳng tắp như hàng quân đang duyệt binh. Nó cứ trầm trồ khen. Nhưng khi bố hỏi vườn rau mẹ đẹp hơn hay vườn rau đơn vị bố đẹp hơn. Nó lưỡng lự một lát rồi trả lời: “Vườn rau mẹ đẹp hơn”, rồi nhìn bố cười xòa.
Bà về xách túi đồ nặng, Lỳ chạy ra phụ bà rồi cất tiếng hỏi:
– Bà đi đâu về mà xách nhiều đồ thế này? Bà đi không nói với cháu, ở nhà cháu mong ơi là mong.
Bà nội Lỳ đã ngoài sáu mươi nhưng bà còn khỏe lắm. Mọi việc trong nhà một tay bà lo toan để bố mẹ Lỳ yên tâm công tác. Nhất là những lúc bố mẹ đi xa, bà lo cho Lỳ ăn uống, tắm rửa, học hành, kể chuyện cổ tích, truyện ngụ ngôn cho Lỳ nghe, Lỳ thích lắm. Gặp bạn bè trong lớp, Lỳ kể lại chuyện cho các bạn như để khoe về bà. Khi chỉ còn hai bà cháu, Lỳ nằm gác đầu lên chân bà hỏi:
– Sao bố mẹ cháu lại đặt tên cháu là Lỳ hở bà?
– Đã đến ngày sinh rồi mà cháu không chịu ra, khi ra rồi không chịu khóc nên các bác sỹ phải vỗ vào mông thật đau, chà tay vào lưng thì mới chịu oe oe, nên mới đặt tên là Lỳ.
Bà soạn mâm dọn hoa quả, kẹo bánh và không quên thắp nến lên bánh sinh nhật. Lỳ vui lắm cùng bà phá cổ. Những tia pháo sáng phát ra những ánh lửa như đang reo vui cùng hai bà cháu.
– Vậy là cháu đã sang tuổi thứ mười một rồi đấy. Sang tuổi mới, bà chúc cháu có nhiều tiến bộ mới nhé. Phải biết vâng lời bố mẹ để bố mẹ yên tâm công tác.
Sinh nhật hôm nay vắng bố mẹ, Lỳ thấy như thiếu đi hơi ấm gia đình. Chắc giờ này bố mẹ đang bận lắm.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại reo lên, người gọi đầu dây là bố Lỳ.
– Bố à! bố ở đâu vậy, bố có về sinh nhật con không?
– Bố ở xa lắm, không về sinh nhật Lỳ được. Hai bà cháu vui vẻ nhé. Bố chúc Lỳ thêm tuổi mới chăm ngoan.
– Dạ
Chưa xong tiếng dạ, thì bố đã tắt máy, Lỳ tiu nghỉu, muốn nói thêm chuyện với bố. Bà bảo, mạng nơi bố yếu nên không tiếp tục kết nối được. “Chán ơi là chán”, Lỳ thốt lên tiếng thở dài.
Năm nào sinh nhật, Lỳ cũng rủ Tý sang phá cỗ. Lúc nào nó cũng có quà cho Lỳ, khi thì quyển sách, khi thì quả ổi, quả cam vườn nhà nó. Lỳ nhìn bà đề xuất:
– Bà ơi! cháu gọi bạn Tý sang vui cỗ bà nhé. Bà nội nhìn đứa cháu ngoan lòng bà thấy vui, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị:
– Cháu tốt với bạn là đúng lắm. Nhưng hôm nay thì không được, tình hình Covid đang diễn biến phức tạp, chúng ta phải thực hiện tốt 5K để cùng chung tay chống Covid nhé.
Trên bàn tiếng điện thoại gióng giả reo vang, chắc là mẹ gọi đây rồi. Lỳ cầm ống nghe:
– A lô! Mẹ à.
– Không phải mẹ. Chú là đồng nghiệp của mẹ Lỳ đây. Mẹ Lỳ đang bận cấp cứu cho ca bệnh nhân nặng nên mẹ nhờ chú gửi lời chúc sinh nhật Lỳ nhé. Khi nào hết đợt chống dịch mẹ Lỳ về sẽ có quà cho cháu.
Chắc mẹ vất vả lắm. Không có thời gian để chúc sinh nhật của Lỳ nữa. Lỳ thấy thương mẹ. Nghề của mẹ sao vất vả bận rộn quá. Lỳ nghĩ lớn lên Lỳ sẽ không đi nghề như mẹ, nhưng nếu không có nghề như mẹ thì ai sẽ chữa bệnh cho mọi người. Thôi việc đó đợi lớn lên đã.
Bà dọn dẹp xong, thì đi nằm. Không biết sao hôm nay bà thấy khó ở. Bà dặn:
– Lỳ coi phim xong đóng cửa đi ngủ nhé.
Đợi bà đi nằm, Lỳ đóng cửa và chạy ù đến nhà Tý.
– Tý ơi! Ra đây có việc này.
– Có việc gì vậy Lỳ. Hôm nay sinh nhật cậu mà tớ không sang góp vui được, buồn ơi là buồn. Mẹ tớ bảo phải thực hiện 5K để chống dịch.
Lỳ thầm thì vào tai Tý điều gì đó. Hai đứa đi nhanh về quán tạp hóa đầu làng. Lỳ mua gói bánh qui, phong kẹo lạc, chai nước lọc mấy que kem. Hai đứa vội đi về gốc đa đầu làng rồi ngồi xuống cùng phá cỗ. Khi mấy que kem cuối cùng nhâm nhi xong hai đứa cũng vội vã chia tay.
Mới sáng bảnh mắt, tiếng loa công cộng của Tổ dân phố đã oang oang thông báo tình hình khẩn: “A lô! A lô, nhà bà Năm quán tạp hóa đầu làng có người đi nước ngoài về, hiện là đối tượng F1, đang được cách ly để theo dõi. Vậy thông báo cho bà con những ai tiếp xúc với người nhà bà Năm đến trạm y tế xã để khai báo, hay liên lạc qua số điện thoại… Mọi người ở gần nhà bà Năm không được đi đâu xa để tiện bề theo dõi… Tất cả mọi người tự cách ly ở nhà và thực hiện tốt 5K”
Khi thông báo kết thúc, lối xóm nháo nhác cả lên. Mọi người cứ chạy vào chạy ra, nhìn nhau ngơ ngác. Không ai dám bước qua nhà nhau, không ai dám gọi nhau như thường lệ. Những cánh cổng vội khép lại, không khí nặng nề bao trùm cả xóm. Những đoàn công tác của chính quyền đang vào cuộc. Họ chặn các lối đi đến quán bà Năm, cử người kiểm tra nhiệt độ, kê khai y tế những người qua lại.
Lỳ nằm dài trên giường, uể oải không muốn dậy, sờ tay lên trán cháu, bà nội Lỳ thốt lên:
– Trời! Cháu tôi làm sao thế này. Mới hôm qua đang còn khỏe mạnh cơ mà. Lỳ ơi! Cháu có làm sao không? Dậy bà xem nào.
Lỳ bật ho mấy tiếng, nói qua hơi thở:
– Cháu không sao đâu. Cháu sốt nhẹ thôi.
Bà cuống quýt lên không biết làm gì, rồi như nghĩ ra bà cầm điện thoại gọi cho con dâu:
– A lô! Con dâu à. Thằng Lỳ nó bị làm sao ấy. Mẹ lo quá. Con dâu nghe điện thoại, cuống lên:
– Là sao. Là sao, mẹ nói rõ xem nào. Bà đắn đo giây lát sợ con dâu lo lắng, nhưng rồi bà cũng thốt lên:
– Thằng Lỳ có biểu hiện nhiễm Covid. Nó ho, sốt. Không biết hôm qua nó có đi ra quán bà Năm không? Các ngã đường đến quán bà Năm đã bị phong tỏa. Nhà bà ấy có đối tượng là F1 Covid rồi.
– Mẹ hãy bình tĩnh nhé. Điện thoại cho số máy 1900… để họ tư vấn hay họ đến khám cho cháu mẹ nhé. Nếu bị nhiễm Covid để họ còn có cách đưa đến bệnh viện chữa trị. Mẹ ơi! Mẹ giúp con với, con giờ không thể về được. Ôi thương con quá Lỳ ơi!
Lòng bà nội như có lửa đốt. Bà chạy vào xem Lỳ có biểu hiện gì khác không. Bà cầm điện thoại gọi số máy vừa được con dâu thông báo.
Ông bác sỹ và cô điều dưỡng Trung tâm y tế huyện đến kiểm tra sức khỏe cho Lỳ. Sau khi khám xong, ông hỏi Lỳ:
– Hôm qua cháu có đến nhà bà Năm không? Cháu có uống nước đá hay ăn đồ lạnh không?
Lỳ kể lại chuyện hôm qua cùng Tý trốn bà đi tổ chức sinh nhật, ông bác sỹ nhìn bà nội, nhìn Lỳ trấn an:
– Như vậy đã rõ. Cháu Lỳ có một số biểu hiện của bệnh Covid, thực ra cu Lỳ bị viêm họng là do ăn kem nên bà và cháu đừng lo. Cho cháu uống thuốc, ăn cháo chỉ ít bữa là khỏi. Nhưng cũng phải lấy mấu xét nghiệm cho cháu, gia đình mình đang thuộc thuộc đối tượng cách ly. Hiện nay có chủ trương cách ly tại nhà, bà và cháu không được đi đâu khỏi nhà, không giao tiếp với ai trong vòng 14 ngày. Mọi sinh hoạt của hai bà cháu, cán bộ địa phương sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ. Có gì thì bà điện thoại báo cho chính quyền để được hướng dẫn thêm.
Bà nội Lỳ thở phào, bà đã trút bớt mọi lo lắng, đến bên Lỳ động viên:
– Cháu cố ăn bát cháu rồi uống thuốc cho hết bệnh viêm họng, đừng lo lắng gì.
Nằm trên giường Lỳ bồn chồn, lo âu lỡ bị nhiễm Covid thật thì biết làm thế nào. Bố mẹ đi vắng cả, chỉ một mình bà biết xoay xở sao đây? Nó thấy ân hận đã không vâng lời bà. Rồi nó nghĩ đến Tý, không biết Tý có đau ốm gì không, nhà Tý không có điện thoại để liên lạc. Nó mong cho mọi sự bình yên.
Hai ngày rồi, Lỳ uống thuốc theo đơn nhưng vẫn chưa hết ho. Cơn sốt có phần thuyên giảm nhưng chưa cắt hẵn. Nước da nhợt nhạt, mồm không muốn ăn lại thêm bệnh đau bụng đi ngoài. Bà nội thấp thỏm, muốn điện cho con dâu nhưng sợ con dâu lo lắng, ảnh hưởng công việc. Bà điện cho Trung tâm y tế. Ông bác sỹ lại đến, ông thông báo cho bà biết, xét nghiệm của Lỳ âm tính. Sau một hồi thăm khám ông kết luận:
– Cháu không khó thở, không đau đầu, đau bụng tiêu chảy là do ngộ độc thức ăn. Hai bà cháu yên tâm không sao đâu, cho cháu uống thuôc theo dõi có gì khác thường thì báo cho Trung tâm y tế.
Vài hôm Lỳ khỏe lại, nó đi ra sân hít thở không khí trong lành. Nó mừng lắm. Mấy ngày ốm nằm một mình Lỳ thấy buồn ơi là buồn, nó thấy nhớ bố mẹ. Chắc bố mẹ bây giờ bận rộn công việc lắm. Hôm qua bà điện thoại báo Lỳ đã khỏe, bố mẹ nó vui lắm. Nó vào nhà, cất tiếng:
– Bà ơi! nhà Tý có bị sao không?
– Nhà Tý cũng bị cách ly cháu à. Nhưng cũng không sao, nghe nói nó cũng bị đau bụng đi ngoài, cũng bị sốt nhẹ nay đã khỏi.
Lỳ mừng lắm. Lỳ nhìn bà rồi cúi xuống miệng lý nhí:
– Cháu xin lỗi bà, vì không nghe lời bà mà ra nông nỗi này!
– Không sao là tốt rồi. Nếu bị nhiễm bệnh Covid thì bà cháu mình không biết xoay xở ra sao. Giờ thì ổn rồi, mẹ cháu cũng yên tâm chăm sóc cho bệnh nhân Covid, bố cháu cũng yên tâm canh gác biên giới không cho người vượt biên trái phép, mang mầm bệnh Covid lây truyền lung tung.
Tổ dân phố có thông báo đã hết thời gian cách ly, hết thời gian giãn cách xã hội, mọi người trong xóm ai cũng phấn khởi vui vẻ qua lại thăm hỏi nhau. Mọi sinh hoạt, công việc làm ăn trở lại như xưa. Các cánh cửa đã được mở toang cho không khí trong lành ùa vào. Lỳ chạy vội đến nhà Tý, hai đứa ôm nhau vỡ òa.
Hôm nay bà nội đi họp tổ dân phố về, Lỳ nghe tiếng mọi người ríu ran ngoài ngõ:
– Nhờ có Chỉ thị 15, 16 của Thủ tướng Chính phủ ra kịp thời, có hiệu lực, mọi người đều tự giác tham gia phòng chống Covid nên mới dập tắt đợt dịch này nhanh chóng thế. Mong mọi người thực hiện tốt 5K để dịch đừng bùng phát trở lại nữa.
Xế chiều, có tiếng ô tô đỗ xịch trước cổng, Lỳ chạy ra mừng rỡ reo lên:
– Bà ơi! Bố mẹ cháu đã về rồi.
Mẹ chạy ào tới ôm chầm lấy Lỳ, nước mắt trào ra. Một tay bố xách túi đồ nặng, một tay bố nắm chặt tay Lỳ, đưa mắt nhìn Lỳ nở nụ cười tươi.
Tối nay bố mẹ Lỳ tổ chức “hậu” sinh nhật cho Lỳ. Lỳ vui lắm, tay mân mê chiếc máy tính bảng của bố tặng để Lỳ dùng học tiếng Anh, xúng xính với bộ quần áo mới mẹ mua làm quà, ngắm nhìn bộ bút vẽ của bà mừng sinh nhật. Cả nhà nhìn Lỳ âu yếm. Lỳ nhìn bà, nhìn bố mẹ ánh mắt đầy cảm ơn và tự hứa sẽ chăm ngoan, học giỏi, vâng lời.
Ngoài đường tiếng xe cộ qua lại tấp nập, tiếng người nói cười rộn rã như đi trẩy hội đang hòa vào niềm vui của Lỳ, một không khí trong lành, bình yên nơi quê nhà.
N.Đ.D
Hội viên Hội VHNT Quảng Bình