Chùm thơ của Lê Thanh Hùng

541

Thơ gửi bạn

“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn vào câu thơ mà đứng dậy”

                                  Phùng Quán

Kẻ thất chí, thời nào cũng có
Phải con gì có cánh đều bay?
Diều nhờ dây hay là nhờ gió
Hay là nhờ số phận: Rủi-may?

Anh khoe giỏi, là đang dấu dốt
Lớn đâu làm, việc nhỏ không xong
Ngồi ăn nhậu, mà bàn: Nhà dột…
Bệnh tỵ nạnh, cách nói lòng vòng

Có chữ ký, gạch ngang để đở!
Thì tự mình làm được những gì?
Có biết đâu, mà xem hay, dở…
Cả cuộc đời, mê mãi, chép ghi!

Tạo – Tìm – Hay là chờ cơ hội
Biết bao giờ? Tôi – đến – Chúng ta
Buông tay rồi, bạn bè, xin lỗi!
Sống, xưa sao? Giờ mới gọi là…

Phá cách gì đâu, chỉ là đứt gãy
Của cơ tầng văn hóa chìm sâu
Phanh ngực áo, trong chiều, gió nhảy
Cứ hoang sơ, mới gọi lần đầu…

Bất mãn, đâu là anh nhìn thấy
Mà cái anh tâm tưởng trong lòng
Sóng ở đâu? Mà xôn xao vậy?
Tự gió đùa, trời đất, mênh mông!

Phá ý tưởng, khó hơn xây mới
Thôi nhậu bằng sức khỏe của mình
Đừng hoang tưởng, vẽ vời, cơi nới
Cuộc đời này, nhiều chỗ, rộng rinh…

Đâu có ai ngồi hoài một chỗ
Mà lấy đó, so sánh với đầu
Có hay không – Cái quan*… thổ mộ
Thì còn gì? Luẩn quẩn, được đâu!

Ngàn ước mơ, một đời thực hiện
Bỏ cái nào mà lấy cái nào?
Cái ẩn sâu, cái đang phô diễn
Có tuổi rồi, giảm giá làm cao!

Cứ nhìn đi, đời vẫn ngọt ngào
Nắng vẫn nắng, dù trời mưa gió…
Vẫn đưa mùa nam, bấc, thiết thao
Kẻ thất chí, thời nào cũng có!
____________
* Cái quan định luận: Đóng nắp quan tài mới bàn chuyện thiệt hơn


Nhà thơ Lê Thanh Hùng.

Một chiều hoa

Quên – Đắm đuối
Ngẩn ngơ tà áo cuốn
Khao khát tình
Mê hoặc
Một chiều hoa
Sóng sánh – Đam mê
Bên bờ trăng muộn
Níu chặt
Dòng thơ
Không kịp vén tóc xòa

Nụ tầm xuân
            …“Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc”…

Em
Thả câu thơ
Vào mái ngực
Một đoạn đời
Bối rối
Buông trôi
Thôi
Đưa đẩy
Nỗi niềm ẩn ức
Nụ tầm xuân
Cháy đỏ
Chín rồi…

Nuối tiếc

Trong vùng tâm điểm mặt trời
Ánh sáng vô tâm cũng bị bẻ cong những ảnh hình biểu kiến
Xô lệch chiều, tự nhiên hiển hiện
Méo mó một góc nhìn đâu đó em ơi!
Kìa hoa trái đầu cành treo lúc lỉu khơi khơi
Bóng nắng đi qua rồi điều gì để lại
Vết dọc lằn ngang mơ hồ nhởn nhơ vướng phải
Một làn môi cong, buông nét ngạo đời

Cứ quẩn quanh trong mộng tưởng hanh hao
Không thể tự tin vào mắt mình, những điều dường như chắc chắn
Vì ngồi không đúng chổ của mình, nên cứ dấm da dấm dẵng
Còn đâu như một thuở nào
Dù em đã nhún mình, giảm giá làm cao
Để bước qua những tháng năm chộn rộn
Khi nhẹ dạ lạc lòng trước những khó khăn bất ổn
Sóng gió đời, cứ thao thiết lao xao

Lóng ngóng anh ngồi, cố níu tuổi thơ bay
Trong nắng đương mùa, qua ba đồng bảy đổi
Trang ký ức đời, nhẹ nhàng gấp vội
Còn lại em, chiếc bóng mờ và năm tháng đắm say
Mà anh đã không đóng đúng vai và lại chẳng thuộc bài
Ánh nắng cũng cong, chỉ là anh chưa nhìn thấy
Những góc khuất cuộc đời, em dang tay che đậy
Để bây giờ không biết tỏ cùng ai…

L.T.H