Chùm thơ của Nguyễn Trọng Lĩnh

859

Em có nghe mùa thu

Nhớ không em mùa thu tháng Chín
mưa đổ nguồn ngăn bước anh đi
xứ Huế ơi, mưa nhắn gửi nỗi niềm chi
sao bay mãi màu trắng buồn đến vậy?

Ngày bên nhau càng nhớ thương biết mấy
thuở trong em rạo rực dấu yêu đầu
phút ngượng ngùng tay nắm chặt tay nhau
những mắt tròn xoe nghe lòng thẩm thấu

Chiếc xe đẹp cùi gánh trên vai một mối tình sâu
lạo xạo tiếng sên phía hẹn hò hỏi sao mà rạo rực
trái tim anh như muốn rời lồng ngực
khúc đợi chờ bối rối lắm em ơi!

Mình sách bước dạo chơi
vườn tình ái trời thu, ôi đẹp quá
gió nhẹ lay bông hoa về bến lạ
ánh trăng trong soi ảnh đôi ta

Mặt rạng ngời, tôi lấy hồng hoa
trao em đó, gói tình anh trong nớ
anh uống trọn hương nồng bay tóc gió
em đắm mình bờ vai ấm hơi anh!

Thu lại về trên mắt biếc long lanh
buồn rơi rớt chiếc lá vàng đâu đó
anh vội nhặt gói vào trong nỗi nhớ
say giấc Huế
chiều mơ…


Nhà thơ trẻ Nguyễn Trọng Lĩnh.

Em và hoa 

Sáng mai thức dậy
em đến vườn hoa
miệng hát lời ca
loài hoa tình ái
bàn tay nâng mãi
những cánh hoa hồng
rạo rực trong lòng
nụ đầu ai dấy?

Sáng mai thức dậy
thấy cả vườn yêu
nở sớm nở chiều
em vui biết mấy
rồi em chợt thấy
đâu đó anh về
ánh mắt đê mê
nhìn em say đắm

Ôi màu hoa thắm
như máu con tim
em vẫn đi tìm
sợi tình nồng nã
lòng như vội vã
trong thuở đôi mươi
mũm mỉm môi cười
eo ôi mắc cỡ

Hoa hồng vẫn nở
ngào ngạt hương đưa
dù nắng hay mưa
vẫn không phai nhạt
môi em lại hát
khúc hát yêu anh
gọi mùa trăng thanh
sáng soi tình ý…!

Tôi về chắp cánh tương lai

Em cầm mùa xuân xuống phố
ngày tôi trú ngụ cành mai
nắng trổ rộng trời thương nhớ
duyên tình về đậu bờ vai

Em mua trăng rằm mùa cũ
nuột nà giữa cõi thiên thai
thư xanh của ngày hoài cổ
gửi trời cho biển theo mây

Em nghe mầm xuân chợt nở
trong loài mắt lá mê say
cánh chim giòn hơn nhịp vỗ
đất trời như bỗng ngừng quay

Em gửi hương xuân vào phố
nụ hồng chín đỏ mắt ai
cửa tâm hồn ngày rộng mở
tôi về chắp cánh tương lai.

Lục bình ơi!

Con sông chiều mùa hạ
chảy nguồn nhớ trong tôi
dâng buồn lên mắt lá
thấp thoáng lục bình trôi

Còn đây ta với ta
giữa những ngày nông nổi
lỡ khơi tím màu hoa
sắc tình vừa chạm tới

Những phao xanh êm ả
dựng cánh buồm trên nôi
chở tháp màu rực rỡ
trong ráng chiều săm soi

Từng cánh hoa mộng mơ
bay tím lam làn khói
hỏi mây trời mấy độ
yêu thương gió bên đồi

Tôi chột dạ ngẩn ngơ
trước màu hoa chờ đợi
trong sáng và thủy chung
của tình yêu vẫy gọi…!

Ngắm hoàng hôn

Chiều xuống ngắm hoàng hôn
lòng dạ thấy bồn chồn
nghĩ về miền đất mẹ
nỗi nhớ dâng đầy vơi!

Còn in mãi trong tôi
khói lam chiều lãng đãng
phủ quyện mái nhà tranh
ngọn đèn leo lắt sáng!

Đường làng khi chiều xuống
rũ bóng những hàng tre
đón thôn nữ đi về
môi nở cười duyên dáng!

Xóm quê nghèo ngày tháng
sự sống vẫn nảy chồi
đồng ruộng lúa tốt tươi
giữa thiên tai nghiệt ngã!

Con thương lắm dáng cha
đôi chân trần kham khổ
nâng niu những luống cày
mỏi mòn trong sương gió!

Gửi trọn niềm thương nhớ
đến mẹ hiền dấu yêu
vẫn mỗi sáng, mỗi chiều
tảo tần xây tổ ấm!

Ở miền xa, nhớ lắm
những ký ức vui buồn
của lứa tuổi thần tiên
dấu vào lòng đất mẹ!

Thăm lại xuân xưa

Một năm,
hai năm,
ba năm…
tôi chưa về thăm mùa xuân đất mẹ
bước chân đi rưng rức bùi ngùi
ánh mắt hút cứ nhìn về phía núi
giọt thương trào cuồn cuộn giữa dòng sông

Một ngày nhớ
vạn ngày mong
khi hồn tôi trổ gồng vườn cải
xuân đến rồi ư, sao lòng mình quặn lại
nụ hoa cà nở tím mắt xa xăm

Như năm xưa,
mẹ nấu mâm cơm
đủ đầy hương chiều ba mươi tết
cha mời thiêng vong linh những người tôi chưa từng biết
gửi nguyện cầu trong mắt lửa săn mây

Đào nhoén nụ hồng trên má chị hây hây
em khoác tiếng cười lên vai
áo xiêm say nắng mới
trâu vụng nhìn, sún hàm răng trời đãi
chó nịnh ưa, nhuộm vải cánh hoa thừa

Nồi bánh chưng ngụp lặn bọt bóng mưa
con cá chép hóa rồng vừa vượt cạn
vị hành cay ngậy thơm nồi thịt lợn
tết sum vầy trên cặp đối tinh tươm

Xuân rộn ràng chín đỏ môi ươm
lời trẻ, già nức hương cầu chúc
lộc nảy đầy thọ sơn dày phúc
biếc xanh đời sức khỏe bình an…

Những xuân xưa
bật nhánh ríu ran
trong trái tim xuân nay
âm vang vọng nhớ
trời cuối đông bỗng thấy mình mắc nợ
vồ vập về thăm lại xuân xưa!

Em dệt hương chè

Mặt trời thả nắng trong sương
em dệt xanh chè thành sợi
long lanh mắt đồi vẫy gọi
mùa về trên lối yêu thương

Mồ hôi lặng thầm vun xới
rót vàng ngày đá đơm bông
em dệt từ đêm nông nổi
hương trăng kín một khoảng trời

Thân chè dựa mình vào núi
ngước nhìn mắt đỏ buồn trôi
những năm mẹ gùi chiến trận
hương chè bé bỏng trên nôi

Em sao nhiệm màu duyên phận
than hồng trăn trở hoa tươi
nước chè xanh hồ huyền thoại
dáng hương săn đuổi mây trời

Lần theo tháng ngày em dệt
mùa thương trên khoé mắt đời
gió ngàn tung trời thắm thiết
hương chè “đất thép”* sinh sôi!

* Chỉ quê hương Thái Nguyên.

N.T.L