Nhà thơ Nguyễn Thế Kiên
Trò chuyện với con trai
Bên ngoài hữu nghị thôi con
Bên trong là những mất còn đất đai
Thủy triều đỏ nước mắt ai
Máu tiên tổ đọng bên ngoài biển xanh.
Viển vông hữu nghị sinh thành
Những mưu toan cũ ủ quanh cuộc cờ.
Bá quyền, mộng thuở xa xưa
Ngoài chân ải bắc lọc lừa chưa vơi.
Trong đình mối khoét, mọt moi
Gian tham bốn phía thế thời đảo điên
Nước non loạn những khôn thiêng
Rối ren ma quỷ nhập lên bóng rằm.
Đầy vơi dọc cuộc trăm năm
Mồ hôi nước mắt thăng trầm muôn phen.
Con à, hữu nghị còn nguyên
Mà nguồn sông chặn, biển chèn sóng đau.
Thiên đường xa mãi đẩu đâu
Trong câu thơ một thuở nhàu nhĩ xanh
Cha tin vào những ngọt lành
Biết mùa cay đắng mong manh lắm rồi.
Con còn dại lắm, con ơi
Lặng im mà ngẫm những lời sử xanh
Trong phiên hữu nghị tròng trành
Gió phương bắc. Rét. Thấu cành cội xưa…
Đêm 22/06/2018.
Bạn quê
(Gửi Khoa 86- 89)
Nửa đêm thằng bạn quê vào
Giọng quê lạc giữa xôn xao phố dài
Đêm đầy rót đợi ban mai
Oang oang chuyện mở bên ngoài bình minh
Hương đồng thơm ngõ thị thành
Miên man từng cữ lúa xanh, cỏ vàng
Quê này, những vụ lang thang
Vẫn rau muối, vẫn tập tàng gọi nhau.
Thần tiên một thuở về đâu
Lớp quê họp những mùa sau phượng hồng.
Tóc xanh vỡ trận bềnh bồng
Dọc ngang nếp trắng long đong nỗi người.
Đêm. Chia dọc những bùi ngùi
Nâng lên. Nhắp! Phố say vời vợi xa.
Ban – công lọt mảnh trăng tà
Ly đêm sương gió quê ngà ngà bay.
Biên bản ở đình làng
Chả cần đề tháng đề năm
Cứ nhìn dân, biết thánh thần còn linh?
Kệ ai tô vẽ cho mình
Trúc bao giờ mọc đầu đình chả ngoa.
Bao nhiêu phiên họp đình qua
Khói nhang ghi hết gần xa chuyện người.
Chuyện sinh – tử, chuyện buồn – vui
Gieo trong sấp ngửa tiền đài âm dương.
Sớ vàng – biên bản nắng sương
Hóa hồn lửa đỏ mười phương cầu lành…
Bước quê thẫm gạch sân đình
Thành di tích của chính mình ngày xưa.
Đất đai trong phía cày bừa
Hiện ngang dọc những nắng mưa thế thời
Mái xưa nhang khói lên trời
Nền xưa nước mắt luân hồi chảy xuôi.
Gửi mười hai bến, chiều nay
Người về qua một mùa nhau
mà đông lạnh gió ngàn sau đổ dài.
Người về để một trần ai
luênh loang muôn độ lạc loài hư không.
Se se ngọn gió chưa chồng
Thổi quanh đò bãi, bến sông dãi dầu.
Mười hai nhịp đợi cau trầu
mái chèo khỏa bến nhiệm màu chưa tan
Ừ đành chỉ một lá gan
Chẳng năm hay bảy để toan cùng người*.
Rượu đêm dâng bến cũ rồi
Còn nguyên xác giấm, đầy vơi chén chiều.
Tháng Bảy heo may…
Hương trầm dẫn mùa thu vào tháng Bảy
Dịu dàng mùng một trên tay
Lưng trần hạ khép cửa thềm sen cũ
Ngâu bên này thút thít dỗi chân mây.
Sương khói mùa
Vu Lan dáng mẹ
Sớm phất phơ
Mái trắng ngõ mây chùa
Bến đò rộng
Chùng chình con nước
Lối em về đồng bãi vía heo may…
Trái thị đã vào lẵng rơm nếp ngủ
Em thơm lên từ cổ tích ruộng đồng
Ta phố hóa…
Trong bốn mùa vội vã
Cay mắt còn se sắt cũ qua đây.
Xe ôm…
Trưa năm mươi độ
Kinh thành bốc hơi
Bày ra
Bỏng rát phận người
Những bồ tát
Chở nụ cười chang chang.
Lo toan
Xoay dưới nắng tràn
Eo xe ôm dịu muôn ngàn nỗi hoa.
Con riêng gửi lại quê nhà
Một thân gái
Phố đo xa, đếm gần
Đệm phanh.
Rẽ những tảo tần
Cung đường trưa
Nắng mưa cần mẫn xoay.
Bao nhiêu cuốc
Khúc cua ngày
Vẫn tươi tắn giữ thẳng ngay kiếp người..
Này đông, lục bát vắt dòng.
Này đông, anh cũng ra gì
lắm chiều đừng có thầm thì gió may…
Này em, xin đừng khất ngày
mai em sẽ đến. Cơn say lỡ rồi
Này chiều một nhúm, mở đôi
mắt bên bàn trắng chỗ ngồi bỏ không…
Này mưa, gió bỗng nhiên lồng
lộng xanh lên giữa phập phồng chiều anh
Này người, lục bát cũng lành
lạnh khi em với mong manh lỡ chiều.
Nguyễn Thế Kiên