Tranh minh họa – Tác giả W.Kandinsky
Cà phê với núi
Mặc kệ mưa phương nào không biết
góc cà phê Ngũ Hành Sơn vừa tầm ngắm
vàng ươm từng sợi nắng
ngọt lịm môi cười trong chút mặn mòi gió biển
Phật Thích Ca ẩn hiện trong mắt xa xôi
sách xưa tích cũ trôi về nguyên vẹn phía em ngồi
thoáng thấy Lão Tử đang đi vào núi
có gặp không, Khổng Tử từ vách đá bước ra?
Em không là con gái phú ông
chưa từng chứng kiến mười tám tên cướp xông vào cửa phủ
giọt cà phê thì thầm vừa đủ
những viên đá giòn khua gọi giấc xưa từ lâu lắm chưa về
Anh dắt lên chùa
trả lời em câu hỏi về vẻ mặt hun của Thập Bát La Hán
anh diễn mặt buồn, mình cũng từng trong số đó
nhưng còn mắc nợ trần gian
Nợ những lần cùng em góc quán
nợ những bước chân hoang dìu em khắp cùng suốt kiếp
anh giả vờ trả hoài không hết để thành thừa
cho em nợ ngược và trả mãi kiếp sau…
25.09.2017
Ngẫm ở tuổi bốn mươi
Hai bảy tuổi mẹ sinh con trai đầu lòng đúng lúc quân Pol Pot càn quét
hai năm sau, con gái ra đời mẹ làm tròn bổn phận nàng dâu
bà nội bảo mới hai con thật quả là hiu hắt
phải từ bốn mới bằng nửa nội khi xưa
Mẹ sinh em, rồi thêm em nữa
ba gánh nhọc nhằn trên những thửa đậu, mía, mì đong gạo nấu cơm
mồ hôi đổ trổ màu lưng áo
chiếc xe đạp trành cót két kêu thương
Ba mẹ quyết con phải cầm bút cho bõ tháng ngày vác cuốc, làm nương
rời vòng tay yêu thương
những cánh chim lần lượt bay đi tìm tổ ấm
đếm trên tay những lần về bên ba mẹ
Tuổi bốn mươi, tóc con đã bắt đầu điểm bạc
ba mẹ bước vào tuổi hạc mong manh
con mới ngộ ra những điều được mất
thương yêu lắm những bậc sinh thành
Về với tinh khôi
Em không trốn nắng
sao lẫn vào góc khuất quán nhỏ
chắc cũng không thấy được mát rượi cây si già
cà phê không thơm, sữa cũng chẳng ngọt
Ừ thì khóc
em có dối anh đâu
em đang khóc
em đang đau
Ước gì anh nhìn thấy và hỏi một câu “Vì sao…?”
nhưng anh phải đâu ông bụt trong cổ tích
em cứ khóc, em cứ đau. Ngã rồi đứng dậy,
cô gái ạ!
Nắng tắt
quán nhỏ trơ ly cà phê sữa đá
tan loãng chiều
em giật mình uống cạn món ưa thích rồi về với tinh khôi.