Tác giả Tịnh Bình.
Mùa bấc cũ
Vương vấn bờ rào hoa đậu biếc
Giọng gà eo óc gáy vào trưa
Cánh bướm chập chờn không nỡ đậu
Kẽo kẹt hiên nhà tiếng võng đưa
Ta như trở lại ngày thân ái
Dưới mái nhà xưa rộn nói cười
Bập bùng bếp lửa ngày đông ấm
Bên mẹ bên bà ngóng cơm sôi
Chiều vương bóng nắng rơi thềm cũ
Tiếng chim lơ đãng gợi chút gì
Lá khô tình tự lời rêu biếc
Đông xưa mùa bấc có quay về
Ta mãi hoài vọng mùa xa ngái
Cánh diều thơ dại lạc nơi đâu
Con thuyền giấy trôi vào cổ tích
Phập phồng bong bóng dưới sân ngâu…
Phía quỳ hoa
Hoang dại núi rừng rạo rực sắc quỳ hoa
Thêu nắng mùa sang giữa đông về buốt giá
Gửi gió cho mây đường chiều bỗng lạ
Vết cỏ may dấu chân cũ găm đầy
Không bàn tay ủ hơi ấm bàn tay
Ngang lối xưa tìm chút vương hoài niệm
Chiều đợi ai sao cay nhòa mắt tím
Lẫn vào sương đâu đó khúc ca buồn
Lấp lánh hoa quỳ sao chẳng thể dâng hương
Cứ hoang hoải suốt cung đường khát cháy
Chẳng hò hẹn sao lòng hoài ở lại
Phía sau lưng màu hoa ấy sáng bừng
Không đủ lạnh để tìm mùa đông ấm
Không trọn buồn để day dứt bài ca
Lay nắng chiều chầm chậm đóa quỳ hoa
Thoáng mơ hồ phía hoàng hôn vừa thức…
Vẫn lời điềm nhiên
Vẫn là lối cũ đường xưa
Mùa đi trên lối mưa thưa nắng tàn
Trầm mê một cuộc chưa tan
Bước chân phiêu hốt đôi đàng tỉnh say
Lỡ rồi khóc mướn thương vay
Phù du thoáng chốc hình hài rong chơi
Kìa là mây trắng chơi vơi
Kìa là giọt nước xuôi nơi mưa nguồn
Đỉnh trời rơi vỡ phiến chuông
Đêm hoang lành lạnh mảnh gương soi lòng
Chập chờn mộng giữa sắc không
Giấc mơ phủ dụ người không thấy người
Giật mình giữa tiếng lá rơi
Đôi chim sẻ nhỏ vẫn lời điềm nhiên…
T.B