Mùa không về với lá – Thơ Thái Bảo – Dương Đỳnh

932

 

Nhà thơ Thái Bảo – Dương Đỳnh  

 

Uống rượi với già làng Tầmmoai*

Uống đi zoát*

Bố rót cho mầy

Đêm nay mầy say cùng bố

Ơ sao, mây về xớ rớ

Buồn chi, gió cứ xập xình

Cái chân ta đã lâu không biết rừng

Cái bụng ta đã như gùi xó bếp

Rượu cần mời nhau bằng chén

Rượu cần níu cái mắt nhau.

Đằng nào rồi cái môi cũng được hâm

Đằng nào rồi cái bụng cũng được nóng

Đằng nào rồi cái núi, cái sông cũng lộn nhào

Đằng nào rồi bố và mầy cũng ôm nhau ngủ.

Say được thì say!

 

Ta đã sống bên dãy núi Gia Cao này không biết bao nhiêu ngày

Lang thang như con voi, con gấu

Ta đã đi qua bao nhiêu cánh rừng

Từng chạc cây ghi tuổi ta cứ vồng vỗng lớn

Tuổi thơ ta xanh như ngọn gió ngày tháng ba thổi qua triền Khe Gió

Dậy mẫy từng bắp ngô trên Dương Bồ

Yêu rừng như hơi thở.

Từng ngọn rau Ranh, từng đọt mây chắt chiu nên sức vóc ta

Từng ngụm nước Đồi Sim, từng thân Tầm Phục…

Chưa bao giờ ta nghe những cánh rừng lặng im như hôm nay

Mùa không về với lá

Chưa bao giờ ta thấy đất rừng chảy

Mồ chôn con cháu chúng ta.

Nhiều đêm ta ngồi nghe ngọn gió gầy về kể rừng khóc

Nước mắt khô dần thành suối Chai

Bụng ta buồn như ụ mối

Đêm đêm ta nghe tiếng con thú giãy trên cành cây

Những chiếc bẫy mọc lên sự chết

Những ánh đèn pin quét những vòng sáng tối tăm tận diệt

Không một tiếng con mang kêu mùa

Không một dấu chân thú hoang về bên suối

Không còn măng để người đàn bà vô núi

Không còn đất lá mùn cho đụn nấm reo lên

Những cỏ xướt, dây leo, chạt chìu thắt những vòng oan nghiệt

Giằng níu nỗi đau!

Những con trùn đùn lên bên những gốc Chò, gốc lim cháy sém

 

Uống đi zoát

Uống quên đi rừng tàn

Uống quên đi đất chảy

Tổ tiên chúng ta di cư bằng những bước chân lang thang

Còn hôm nay con cháu chúng ta chạy

Chạy về phía nào cũng nghe vọng tiếng chiêng ma

Chạy về bên nào cũng nghe oan hồn cây khóc

Chạy về bên sông sông dâng ngầu đục

Chạy về bên đồi đồi lở đất trôi…

Chỗ nào cho bình yên chúng ta?

Chỗ nào cho cây rừng tự nhiên soi bóng?

Ai trả lời cho ta?

Vùng cao, 2020

*Tiếng dân tộc cadoong, Hiệp Đức

– Tămmoa: Chỉ người vùng cao

– zoát: Chỉ người vùng thấp (người kinh)

 

 

Và, chúng ta bò quanh trong tuyệt vọng

Có gì đó bất an đang xảy ra với thế  giới này

Cả tôi và cả bạn

Nỗi bất an mơ hồ

Nhưng cận kề như hơi thở.

 

Hãy tưởng tượng chúng ta như những con kiến trong chảo nóng

Củi được đốt lên dần dần

Trái đất được nung lên từ từ

Và chúng ta bò quanh trong tuyệt vọng.

 

Đâu đó tiếng khóc than vang lên từ phía cánh rừng

Đâu đó sông tràn lũ cuốn

Những bạn bè ta bị vùi chôn trong cả giấc mơ ngày đất chảy

Mẹ ta nước mắt lưng tròng nhìn điếng dại cửa nhà trôi

Ngày giãn cách dài như từng tiếng thở

Người tiếp nối người lặng lẽ đi trong đau đớn đứt rời

 

Dừng lại được chưa những hoạch định lưỡi gươm đồ tể

Mỗi nét chì là nhát chém thiên nhiên

Rừng bỏng rát những xước cào bạo liệt

Những dòng sông run rẩy căm hờn.

Những huyễn hoặc con người là chúa tể

Bình thản tước đoạt đi sự sống của muôn loài

 

Thương giùm nhau những số phận cơ cầu

Dưới lớp bùn non xác thân còn vùi lấp

Dưới lũ cuốn cả trong hàm cá mập

Những hồn oan nhận lãnh họa kim tiền.

 

Những trẻ bơ vơ ôm đất lạnh khóc thầm

Những ánh mắt già nua run lẩy bẩy

Những ly biệt đành đoạn nhìn e ngại

Những khuôn mặt khẩu trang quỳ gồi khóc bên đàng…

 

Không biết bao giờ sẽ đến lượt chúng ta

Cả tôi và cả bạn.

Khi chảo vẫn nóng lên dần dần

Trái đất vẫn nung lên từ từ

Và chúng ta bò quanh trong tuyệt vọng!…

Quê nhà, mùa mưa bão 2020

 

 

Rồi thủng thẳng dìu nhau vào coi lạ  

Đồi cạo trọc chim giận hờn bỏ trốn

Tiếng gà rơi mỏi mệt rớt quanh vườn

Suối cùng cạn chắt những dòng bất ổn

Buốt cái nhìn màu keo tím bên nương.

 

Sương là lệ mỗi đêm về ve vuốt

Khóc ru xanh chồi non dại yếu mềm

Mà tay mỏng băng sao lành lở loét

Nên nỗi niềm kéo dáng núi nghiêng thêm

 

Người như bóng chập chờn trên vách sống

Đời nối đời chồng chất những gian truân

Leo miết dốc chưa đến bằng tuột xuống

Những vòng lao chóng mặt, xà quầng

 

Bếp vẫn đỏ nỗi buồn không giữ lửa

Nên tàn tro buốt lạnh mỗi đêm về

Có rực cháy đến tận cùng hơn nữa

Cũng hận hờn quày quả cuộc đam mê.

 

Nướng cháy sém nỗi buồn lên bếp ướt

Hong hơ cuộc người bầm dập nhọ nhem

Buồn cười vỡ mà vui thì sướt mướt

Cứ ngác ngơ quen và lạ, đã thèm…

 

Thôi đành vậy xin lặng buồn như đá

Dấu niềm riêng xanh lên vạt rêu mùa

Rồi thủng thẳng dìu nhau vào cõi lạ

Có nghĩa gì vướng víu cuộc hơn thua.

Tân Bình, mùa lạnh 2020

T.B-B.Đ