Phạm Phương Lan vị mặn bỗng cay xè khoé mắt

1733

05.5.2016-10:50

TRẢ LẠI CHO EM

 

Anh hát em nghe câu gừng cay muối mặn

Biển trùng khơi luồng con bạc, con măng

Tiếng Nghệ ngọt lừ thương lắm a răng

Sao vị mặn bỗng cay xè khoé mắt.

 

Nước chẳng còn xanh, biển đâu còn trong vắt

Cá dạt trắng bờ, đau lắm miền Trung.

Cha nhìn thuyền mắt ngầu đỏ rưng rưng

Như màu đỏ phun ra từ ống xả ngầm dưới biển.

 

Mẹ hết nhìn cha, lại nhìn con, nhìn biển…

Cá đã chẳng còn, bám biển còn ai?

Ngày trước ra khơi tàu lạ phá hoài

Nay biển chết, tìm chi ngoài ấy nữa?

 

Thương lắm dân mình sớm trưa sấp ngửa

Chỉ mong tìm hai bữa cơm canh

Con cá chuồn, con cá trích, cá song

Ấm lòng ngư dân, nặng tình biển cả.

 

Câu hát xưa sao giờ xa xót quá

Ai trả lại em tôm cá lưới đầy

Ai trả lại em chiều tím chân mây

Bờ cát trắng in dấu chân hò hẹn.

 

Ai trả lại em lời thề bám biển

Trả lại em

Ai trả lại cho em???

 

25.4.2016

 

 

LAU GIỌT MỒ HÔI

 

Em không còn viết được những câu thơ ngôn tình sến súa

Để tặng anh nhân ngày lễ tình nhân

Rằng da diết nhớ những ngày biển lặng

Anh xa khơi giăng lưới yên bình.

 

Biển giờ chết, nước gầm gào kêu cứu

Chẳng phải trái mùa sao sóng dữ trùng khơi

Sóng triệu con tim co thắt máu rơi

Nhìn tôm cá chết phơi dạt vào bờ bãi.

 

Em đau lắm, người ơi tê tái

Bụng dạ còn đâu nói chuyện yêu đương.

Miền Nam chưa qua khỏi những tai ương

Hạn hán cháy khô cà phê, rồi lúa.

 

Miền Trung lại một phen tàn úa

Nước mắt cạn rồi đâu còn nữa mà rơi

Hãy lau hộ em những giọt mồ hôi

Con dân nước Nam giữa mùa trái gió.

 

Cho biển trong veo, tung tăng tôm cá

Em ngóng anh về sau mỗi chuyến ra khơi

Ruộng đồng xanh màu lúa trổ nơi nơi

Vang khắp nẻo khúc nhạc tình đôi lứa.

 

27.4.2016

 

Nhà thơ Phạm Phương Lan

 

 

ĐỢI CON

 

Về đi con
Chờ cha biết tới bao giờ
Khi tàu lạ đã đâm chìm con tàu đưa ba đi đánh cá.

 

Về đi con
Ngoài kia sóng cả
Đại dương bây giờ chẳng còn bình yên.

 

Về đi con
Về với mẹ hiền
Đang chùng vai theo từng tiếng nấc
Theo ngàn tiếng sóng trùng khơi gào thét đêm đêm.

 

Về đi con
Thắp lên ngọn lửa căm thù không thể nào quên
Khắc vào trong tim chữ vàng “sát thát”
Non sông gấm hoa, rừng vàng, biển bạc
Đợi con
Đợi con
Đợi con.

 

Tháng 3.2016

 

PHẠM PHƯƠNG LAN

 

 

>> ĐỌC TIẾP VĂN HỌC BIỂN ĐẢO…