
Vẽ mây
Ta lại lên núi Ấn
Uống nước Giếng Phật
Tự do
Ngắm mộ cụ Huỳnh
Lắng nghe Thần Chuông
Gạc những niềm riêng bên rặng Thạch Bích
Nối mắt chiều buông cửa Đại
Biển dang tay lấp lánh
Đồng lúa xanh
em về
hun hút núi Long Đầu
Ta lấy bút trời vẽ mây chơi.
Dạ dày chim sẻ
Buổi chiều nhênh nhang
Anh thở bằng đôi mắt em
sợ có ngày không còn ánh sáng nhễ nhại
Những trận mưa nhì nhèo
Trôi về biển Kỳ Tân những ký ức
Chúng mình như cây đa đầu làng trong những lần gặp mặt
Gấp gáp con gà lên ổ
Những con bò vàng ra đồng Vạn An
Ta dìu nhau trong vòm trời ấy
Chẳng có bình ôxy và quán rượu
Chẳng đắn đo
khi em ghì anh
sợ trượt chân trên dốc đá Bàn Cờ
Có chút hương
cá bống sông Trà
ta từng đói ăn bên bờ kè đêm
Quảng Ngãi
Buổi chiều nhênh nhang
cứ như chìa ra nỗi buồn mời mọc
Một ly rượu không đáy
Một người không em
Ô hay Em bên anh mà sao ở cuối trời
Sao bây giờ mọi thứ xa xỉ và rẻ tiền
Anh thấy vòm trời chật chội như dạ dày chim sẻ
Ta cùng nâng tròn một giấc
Đến khi mặt trời mọc.
Cát
Anh hốt những mụn cát biển Đông đi đổ trên sông Hằng
Vì em thích đi dạo ở Tha La Nại
Anh sẽ rửa cát sợ làm bẩn dòng xanh
Bẩn đôi mắt thiếu nữ Hindu
Anh quẳng máy ảnh 8.0
Quẳng camera cho quạ tha về Mumbai
Với nụ cười em. Mùa thu em
Anh hốt những mụn cát biển Đông đi đổ trên sông Hằng
Vì em thích quấn xác trong lớp vải đặt lên trên lớp củi
thân xác em lửa cười
Mỡ thơm nụ hôn đầu anh từng trao em nơi cửa Lở
Anh không muốn hắt hủi cát biển quê mình
Nên cùng em về Varanasi thiêu xác
Sông Hằng trong như nước mắt thánh nhân
Khi từ biệt quê hương
Ăn vài tô Don nóng
Ngậm mạch nha Mộ Đức cười như sắp cưới mùa xuân
chúng ta bay trên chuyến TG681
Nắm tay các vì sao
Đắp tấm mền trời
những mụn cát còn thơm mùi
còng gió.
Lấp lóa
Những màu sắc lấp lóa
Sơn mặt người
Phun bóng trái tim
khi sáu mươi
Ngửa mặt nhìn vòm đêm rỗng
lấp lóa
Những ô chữ màu
Những con số màu
Những bàn tay màu nhiệm
Hành hình người
Lấp lóa hơ tay vào lửa
Lấp lóa sắc màu không có tuổi.
Miếu thờ Âm Hồn
Những con sóng từng chở hồn anh đi lang thang trong đêm bão
Những con sóng trở lại
Nhưng anh vẫn không về
Miếu thờ âm hồn dựng bên bờ An Chuẩn
Khói hương bay nối kết những oan hồn
Anh không về bằng tấm lưng mốc thích
Mà hồn anh xanh thẳm khói nhang bay
Chiều nay
tôi nhìn Miếu thờ Âm Hồn biển ngoạm
Biển nuốt đi nhà cửa vợ con anh
Hồn của anh
Biển tha đi lần nữa
Chẳng còn đường trở lại
thế gian ơi.