Thơ qua vòng sơ tuyển: Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 17)

814

Ảnh minh họa – Nguồn internet

 

NGUYỄN ĐINH VĂN HIẾU

Vết thương rồi sẽ chóng phai

Có lần anh ngả vào lòng phố

Lạ lẫm sắc màu

Choáng ngợp

Nườm nượp

Đèn, xe và những con đường chi chít đan nhau

Tập làm quen phố và nhịp Sài Gòn

Hối hả dòng xe lại qua

Rổn rảng nói cười.

 

Có lần anh lao vào lòng phố

Giữa khuya hào sảng

Nghe phố nói cười nhập nhoạng đuốc đèn

Sàn sạt hè phố bóng ngả yêu thương

Chăm chút cho ngày

Tưng bừng sang trọng.

 

Từng con hẻm hôm nay

Sâm sấp nỗi đau dịch bệnh

Quên mùa sang phố lênh đênh

Dòng người không tất tả ngược xuôi

Cung đường chăng dây im ắng

Ánh mắt nhìn nhau trầm lặng

Còi cứu thương chói rát tai ương

Người quên mặt người

Đong nhau bằng mắt

Và giọng bị giảm trừ bởi lớp vải.

 

Thà đau một lần rồi đứng dậy

Khoảng cách hôm nay – gần gụi ngày mai

Vết thương rồi sẽ chóng phai

Còn lại ăm ắp tình người đùm bọc

Lòng phố rộn vang câu hát

“Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi!…”(*)

(*) Lấy ý lời nhạc “Sài Gòn đẹp lắm” của nhạc sĩ  Y Vân.

 

Thêm yêu Sài Gòn qua bạn
 

Lên tới Sài Gòn gọi bạn

Người đông đường lạ khó tìm

Vi vu ngả đường bằng grab

Lất lơi nắng gió thênh thang.

 

Sài Gòn mỗi ngày một lạ

Đâu đâu cũng tạc in người

Thanh âm choảng nhau rời rạc

Lại hòa cung điệu lạ lùng.

 

Rổn rảng cười cười nói nói

Lao nhao nhộn nhạo khen chê

Người người thập phương tụ lại

Vẽ nên trăm nét đông tây.

 

Cao ốc chọc trời thẳng vút

Đường sắt trên cao nối mơ

Hầm chui Sài Gòn sóng vỗ

Tưởng tiếng lô xô đập bờ.

 

Còn cuộc ngồi bên dốc hẹn

Đắm nhìn sông nhịp rộn trôi

Rền vang âm âm mở đất

Khai phá hoang vu thuở nào.
 

 

Trong hơi thở nồng nàn phương Nam

Ngồi xuống đây giữa đồng không mông quạnh

Cụng ly nhau nốc cạn chén sông hồ

Gió lồng lộng vẽ vờn da cháy sạm

Dấu chân nào của một thuở cha ông?

 

Nếm vị phù sa biết con nước lớn ròng

Nhìn bãi hoang vu biết ngày sau nên mật

Dốc khai phá biến thành vàng thành ngọc

Khắc nghĩa tình trọn vẹn đất phương Nam.

 

Nào kinh mương nào khai ấp lập vườn

Cây trái oằn sai cù lao, gò nổi

Nào thả bè, nào đào vuông, cồn bãi

Tôm, cá, nghêu góp mặt với thương trường.

 

Những lưu dân mang ý chí quật cường

Rộng nhân nghĩa bậc trượng phu hảo hán

Tay cóp góp tay chung lưng đấu cật

Phảng bang bang vang hào khí ngất trời.

 

Gian khó buổi đầu nào có nề chi

Phơi thân trải vượt dặm đường thiên lý

Sóng trùng khơi chưa một lần khiếp sợ

Dựng giồng, làng san sát cậy nhờ nhau.

 

Tôi ngo ngoe trên mảnh đất chín rồng

Nợ cơm áo của Sài Gòn ăn học

Từng bữa cơm rau không đồng nhân nghĩa

Cung bậc Sài Gòn trong nhịp tim tôi.

 

Mấy hổm rày ôm Sài Gòn thao thiết

Ấm vòng tay thương từng ấy nghĩa nhân

Nhớ Phương Nam – Sài Gòn mau trở lại

Chín dòng sông thở hơi thở Sài Gòn.

N.Đ.V.H

 

 

NGÃ DU TỬ

Đất lành hào hiệp

Hơn ba trăm năm lịch sử đi qua

Dãi đất rộng lắm phù sa mầu mỡ

Dù đến đây một lần thôi vẫn nhớ

Những con người hào hiệp đất phương Nam

Cánh đồng xanh ngút ngàn trùng điệp điệp

Những dòng sông ngút mắt phía bờ xa

Đất với người dung dị rất thật thà

Lòng mến khách như vầng rằm tỏa sáng

Buổi ra đi có chút gì lưu luyến

Khắp ba miền bỡ ngỡ buổi rời quê

Rồi mai mốt bình an từng khuôn mặt

Mỗi ngày lên theo nhịp sống vỗ về

Tôi cũng vậy từ miền trung xa lắc

Vào nơi đây đủ ấm lại từng ngày

Những nồng mặn từ ân cần, độ lượng

Yêu thương mình nhớ lắm những bàn tay

Vùng đất hứa với hai mùa mưa nắng

Những vòng tay ôm chặt quá thân tình

Xin trân trọng mảnh đất đầy hào phóng

Tấm lòng son hò hẹn thuở bình minh.

 

Tiếng chổi đường quen

Thành phố hiền. Mở vòng tay âu yếm

Những mảnh đời cần mẫn chỗ mưu sinh

Xin đa tạ vùng đất lành hào hiệp

Mỗi ngày lên theo nhịp bước hành trình

Có cô bé từ Bắc Giang, xa lắm

Vào nơi đây ngờ nghệch buổi thu tàn

Em chăm chỉ từ mỗi đêm về sáng

Đường chổi cong quét sạch mấy cung đường

Rồi no đủ theo ngày xanh tháng thắm

Con đường quen còn in bước chân em

Có hạnh phúc từ tay mình chăm bón

Ánh trăng thiêng cũng dìu bước trước đèn

Hỡi công nhân mải làm xanh thành phố

Có tay em trang điểm phố cùng người

Lòng lương thiện mỗi nghề đều quý hóa

Đôi bàn tay của sức trẻ hai mươi

Tiếng chổi quen mỗi lần ngang đường phố

Có nụ cười tô điểm phố yêu thương

Em chăm chỉ dù nắng mưa, giông gió

Tiếng chổi xa vọng lại giữa đời thường

 

Cảm xúc thành phố tôi

Ai trụ lại Sài Gòn này cũng mến yêu thành phố

Người đã đem đời sống sung túc cho mỗi công dân đến đây

Ôi chao nhớ, buổi đầu ngập ngừng từng ý nghĩ

Có thể cùng mọi người dân chung tay?

Tự nhiên vậy, ngày tháng trôi rồi họ lớn

Những người dân hân hoan trên khuôn mặt mỗi người

Làm và sống bình yên hơn nhiều lần từng nghĩ

Cũng lượt là từng tấm áo cho thân

Mỗi ngày lên, anh chị em, bạn bè hừng lên môi mắt

Nắm tay nhau thân mến lắm nụ cười

Lần lượt những thành công ngoài mong đợi

Niềm hân hoan  trên khuôn mặt mỗi người

Rồi dịch giã bùng lên thời Covid

Ấm nồng thêm quà tình nghĩa tận tay người

Như san sẻ cho đời

Từng tấm lòng thương yêu, độ lượng

Chở che thêm nổi khó nhọc người nghèo

Thành phố tôi mùa dịch quá gieo neo

Vẫn sớt chia quanh đời từng ngày nguy khốn nhất

Ta yêu lắm thành phố tôi náo nhiệt

Chưa bao giờ vắng lạnh đến mông mênh  

Khắp ngã đường sao lặng lẽ, buồn tênh

Vẫn tin tưởng: Dù phong ba, giông gió

Ngày sẽ thắm lên mọi người thành phố

Mong lắm trôi xa bão tố, cuồng phong

Thành phố này lại bất tận yêu thương.

N.D.T

 

 

LƯƠNG MỸ HẠNH

Hồi sinh từ giấc mơ

Những dấu chân chồng lên những dấu chân

Xéo nhàu miền đất hứa

Có tiếng nứt của bê tông

Tiếng khò khè của đêm…

 

Chiếc lồng chim khổng lồ nhốt tòa cao ốc

Vi rút, vi trùng trong núi phế thải, hát bài ca sinh sôi.

Em, anh vẽ ước mơ tuổi trẻ lên tường giấy,

trong căn phòng 10m2

 

Thành phố phình to cựa khẽ trong chiếc áo cũ

đựng hết vào lòng dại, khôn

Nhịn nhường

chở che bao kiếp mưu sinh sớm tối.

 

Cơn lốc đen Covid…

Nỗi sợ hãi leo thang cấp số nhân

Những bàn tay chìa ra, thêm xuất cơm cứu đói

Thành phố – Mẹ vẫn ôm chặt nhiều đứa con tha hương.

 

Vuông cửa sổ níu ước mơ để thở

Bước chân nào dời đi, bước chân nào ở lại?

Rồi mai anh và em tỉnh thức

cùng giọt sương đầu ngày trên chiếc lá xanh

Thành phố hồi sinh từ giấc mơ tuổi hai mươi dang dở.

 

Mẹ ơi! Con đã về nhà

Nắng chiều tưới ngọn duối xanh

Giọt thu chín mọng trên cành đợi ai

Người đi đá nát màu phai

Người về như sóng dội ngoài biển đêm.

 

Bàn chân cứng

tháng năm mềm

Chỉ màu tóc mẹ đã miền lau thưa

Lá đau rụng vẹt sân chùa

Ni cô lần hạt nắng… mưa trở mình.

 

Thương thầm bao kiếp mưu sinh

Phận bèo chọn sắc lục bình tím loang

Đường cùng ngược dốc về làng

Theo cha ra ruộng sẩy sàng, cháo rau.

 

Dời xa đô thị vàng thau

Đêm khuya vỡ tiếng còi tàu gọi ga

Ngõ vào dâm bụt đỏ hoa

Mẹ ơi con đã về nhà mẹ ơi…!

 
Bông huệ cánh trắng

Nắng hạ

Con đường cũng gồng mình lên chịu nhiệt

Những tòa nhà cao, thấp đổ mồ hôi

Cuộc chiến với siêu vi rút covid còn nóng vạn lần hơn thế

Khẩu trang trong ngoài, thêm bộ đồ chống dịch

Áo trắng em tôi khô, ướt bao lần.

 

Cô gái, chàng trai tặng bạn, tặng tôi nụ cười qua ánh mắt

Cất nắng trong tim

Khoác ba lô xuyên đêm chống dịch

Quên lưu cho mình riêng một cái tên.

 

Hãy nghỉ thêm một chút nữa đi em

Bông huệ cánh trắng

Mảnh mai, kiên cường tỏa hương thầm lặng

Cuộc chiến còn dài cả nước bên em.

 

Em… những người con của đất Việt

Vào trận chiến sinh tử

Kẻ thù vô hình chĩa gai

Cơn sợ hãi lan nhanh theo từng cấp số…

Em đối diện với mình, đêm trắng từng giọt mồ hôi thấm ngược..

 

Những vì sao hy vọng lọt vào khu cách ly

Ngày mai mọc xanh mặt đất

Mọc xanh bức tường cách ngăn

Mùa xuân trở về trên bao gương mặt người,

phút đoàn viên.

 

Em bông huệ cánh trắng

Lặng lẽ tỏa hương từ những đêm không ngủ.

L.M.H

Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 16)

Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com