Chùm thơ của Đinh Minh Thành

809


Tác giả Đinh Minh Thành.

Mặt trời của con 

Mắt mẹ rạn dấu ngày
Vết chân chim chi chít
Tay mẹ đầy gân guốc
Dạ mặt hằn nếp nhăn.

Vai gánh nặng lưng còng
Chân lung lay khớp gối
Xoa bóp dầu mỗi tối
Giá lạnh về nhức xương.

Sức tàn phá gió sương
Mẹ đã dần chai sạn
Nhưng nụ cười tỏa rạng
Như mặt trời của con

Đồng làng 

Vắt qua cánh đồng làng là nỗi nhớ không tên
Theo những đàn trâu chiều về lững thững
Buổi cơm chiều mẹ về trong chạng vạng
Ngọn đèn dầu leo lét gió mùa đông.

Khói lam chiều cao vút giữa thinh không
Con chiền chiện đu mình đôi dây điện
Cánh đồng làng bây giờ xa lắm
Vợi nhớ, vợi chờ không về được tuổi thơ.

Trên lưng trâu và tắm mát trong mưa
Cánh diều chao nghiêng trong giấc ngủ
Cô bé nhà bên mối tình thuở nhỏ
Đã xa rồi kỷ niệm lớn khôn thêm.

Cánh đồng làng em còn nhớ không em
Anh chẳng thể nào quên thời chăn trâu cắt cỏ
Ấp ủ ước mơ nâng niu từ đó
Cánh đồng làng tha thiết mãi trong anh.

Cánh đồng làng bốn mùa mươn mướt xanh
Chỉ có mối tình đầu ta chia xa mãi mãi
Kỷ niệm ấu thơ nâng hồn ta lớn dậy
Hãy trở về làng theo trăng khuyết nghe em.

Đôi lứa sau này không biết những mùa trăng
Cây đèn dầu chỉ còn trong câu chuyện
Chẳng biết mùi đất mùi bùn như đôi mình năm tháng
Bên cánh đồng làng mờ ảo dưới đêm trăng.

Vắt qua lòng anh man mác nỗi buồn
Nỗi nhớ thương em mong ngày ta trở lại
Nỗi mong chờ càng thêm xa ngái
Cánh đồng làng vẫn đợi bước chân qua.

Nhẹ lắm cuộc đời 

Một đời người nhẹ lắm
Nhẹ hơn cái chớp mắt
Nên mọi thứ thật nhẹ
Đừng chớ nên nặng nề.

Nếu có thể làm mây
Mà rong chơi khắp chốn
Lên rừng rồi xuống biển
Bay trong trời mênh mông.

Nếu có thể hoá chim
Trong rừng xanh ca hót
Suốt ngày vui lảnh lót
Không nhọc lòng áo cơm.

Hãy hoá thành tia nắng
Bình minh ấm quê hương
Xua tan cơn giá lạnh
Hoa rộn ràng đua hương.

Một đời người nhẹ lắm
Mong manh làn khói sương
Nhẹ hơn cái chớp mắt
Như mộng ảo hư không

Một đời người nhẹ lắm
Mong manh làn khói sương
Nhẹ hơn cái chớp mắt
Như mộng ảo vô thường.

Đ.M.T