Nhà thơ Nhật Quang
Tình yêu mùa Co-vy
Ra đường ai cũng khẩu trang
Chỉ hai con mắt ngỡ ngàng nhìn nhau
Từ khi nạn dịch thảm sầu
Từ nơi Vũ Hán bên Tàu lây ra
Dịch Virus Corona
Bao nhiêu người phải lìa xa gia đình
Ôi thương đau, ôi tội tình!
Bệnh đâu giáng xuống thình lình khắp nơi
Lòng anh cũng thấy rối bời
Phải xa em cả tháng trời nhớ nhung!
Muốn gặp em cứ bảo “đừng”
Vì con Virus bay lung tung rồi
Gặp em anh phải hôn môi
Cho nên sợ lắm… buồn thôi cũng đành
Anh ơi! Tình vẫn mãi xanh
Mai kia hết dịch, ta dành cho nhau
Từ nay anh nhớ một câu
Chỉ hôn… qua máy*, đỡ buồn tí nhe!
Lời em dặn, anh phải nghe
Qua mùa Virus mới khoe mọi người
Tình yêu mùa dịch ai ơi!
Valentine đến, đắng lời… yêu em
Cầu xin thế giới bình yên
Thoát con virus, khắp miền an vui
Tim anh cũng nở hoa tươi
Nụ hôn ngan ngát hương ngời trao em.
—
* “máy”: Điện thoại
Đại dịch virus corona
virus corona ơi!
Sao mi ác độc với người thế nhân
Chưa vui hết trọn mùa xuân
Đã mùa tang tóc, ly trần thương đau
Người dân Vũ Hán thảm sầu
Một trời u ám nhuộm màu thê lương
Xuân về phủ kín màn sương
Khắp nơi phong tỏa, phố phường vắng tanh
Corona hại dân lành
Từ quê cho đến thị thành khóc than
Corona đã tràn lan
Bao nhiêu xác chết trên giàn hỏa thiêu
Người dân khắp chốn tiêu điều
Cầu mong nạn dịch sớm chiều mau qua
Vaccin trị Corona
Cho chúng tan biến, tránh xa con người
Nguyện xin Thượng Đế trên trời
Đoái thương nhân loại khắp nơi địa cầu
Thoát qua nạn dịch bể dâu
Bình yên cuộc sống, đẹp màu thắm tươi.
N.Q