Nhà thơ Đinh Vương Khanh
Âm thầm
Âm thầm vạn kiếp âm thầm
Thương nhiều? Biết vậy. Âm thầm mà thôi
“Một mai hai đứa chung đôi”
Dù trong mộng tưởng xa xôi vẫn màng
Đêm về lẻ bóng lang thang
Yêu chi để chuốc trái ngang đôi lòng
Xa nhau những ngóng cùng trông
Gần nhau chẳng thể nụ hồng trao nhau
Tình anh như biển bạc đầu
Bạc đầu thương nhớ, bạc đầu khát khao
Tình em như thể mây cao
Ngày đêm soi biển vẫn cao cao vời?
Thôi đành mãi thế này thôi
Âm thầm vạn kiếp đôi nơi âm thầm.
Duyên
Với người lúng liếng dao cau?
Với tôi một mí – “Bồ câu mơ màng”
Duyên ngầm xuân thắm dịu dàng
Da nâu đượm nắng chẳng màng phấn son
Áo dài tô đẹp nước non
Nghiêng nghiêng vành nón cho mòn mắt ai…
Cớ chi cứ phải trang đài
Môi trinh mắt ngọc chân dài mới xinh.
Đáng yêu là bởi chữ tình
Trăm năm chung thủy có mình với ta.
Lạc
Đò yêu
lạc bến dở dang
Phiêu bồng
Thơ lạc
hành trang dại khờ
Người về
lạc lối chơ vơ
Tương tư
lạc giữa
vật vờ đa đoan…
Cạn
Ừ thì…
cạn chén đê mê
Vàng trăng
sóng sánh lối về
ngả nghiêng
Chênh chao
hạ trút nỗi niềm
Đêm trường
một bóng cô miên
với đời…
Ừ thì
sầu cũng vậy thôi
Hư không vọng
tiếng ngạo cười phế nhân
Tơ vương
rối nhịp âm đàn
Chìm
trong mắt đợi
hoang tàn mộng say
Đ.V.K