Liên Phương – Người là cây lúa quê hương

23

Người là cây lúa quê hương

 

Nghe tin đau nhói về Người

Cúi đầu tiễn biệt 

Người ơi! trở về

Về nơi đất mẹ núi Thê 

Về nơi cây lúa

Bộn bề nỗi lo

 

Bao năm trăn trở. Bao giờ?

Loài sâu mọt 

Vẫn nhỡn nhơ ngoài đồng

Rầy nâu rầy xám “mọc lông”

Làm cho dân khổ

Quặn dòng phù sa

*

Phải về thôi!

Phải về nhà!

Sân ga dù vắng 

Kẻ ra xứ ngoài

Đất cần chia sẻ với ai?

Phải về để thấy 

Hình hài núi sông

                                           

Người hiểu

Dân khổ chất chồng

Trời hạn hán

Phèn chát trong bưng biền

Từ Châu Đốc đến Hà Tiên

Tháp Mười Mộc Hóa qua miền Cà Mau

*         

Vì cây lúa 

Vì đồng bào

Người mang tri thức 

Nỗi đau nước nhà

Bàn chân ứa máu phù sa

Đội trời mưa nắng 

Sáng lòa niềm tin

*       

Hôm nay đất nước chuyển mình

Gạo mùa đã trắng

Sanh linh bớt sầu

Xóm làng 

Đánh thức canh thâu

Tiếng gà hé gọi

Bắt đầu ngày mơi

 

Người cùng cây lúa giữa trời

Được lên mầm mới

Nắng nôi chẳng màng

Mái nhà lửa ấm khói lam

Chín dòng sông Cửu bạt ngàn tiếng chim

 

Người qua mảnh đất sông Tiền

An Giang quê mẹ

Chiều nghiêng bóng tà

Đường về Ba Chúc núi xa

Mây trôi mờ ảo mắt nhòa quê ơi !

 

Cúi đầu đưa tiễn bóng Người

Sống làm cây lúa 

Thác nơi vĩnh hằng

Cuộc đời đem tuổi xuân xanh

Tiếng thơm còn mãi 

Đã thành quê hương.

Gởi bạn thơ tuổi thất tuần

Bạn già
Chia bút cầm tay
Chia thơ để nhớ
Chia ngày để vui
Chia năm
Chia tháng ngọt bùi
Chia thời xuân trẻ ngược xuôi bộn bề
Cưỡi trâu
Cầm tiếng sáo quê 
Níu chân tóc mẹ
Bạc về ngày xưa
Chải suông giông gió bao mùa
Cái cò lặn lội dầm mưa phía trời
Chữ tròn ta giữ tinh khôi
Giữ câu lục bát 
Ru hời đêm đêm
Tiếng gà thức
Giữ hiên thềm
Mé sông con nước triều lên nhánh bần
Khói trà ấm giọt thi nhân
Ai đem câu hát 
Gieo vần mưa thơ
Êm như tiếng trẻ i tờ
Hóa thành ngôn ngữ
Đơn sơ thật rồi
Bạn già
Bạn của thơ tôi
Thất tuần chạm ngõ
Bồi hồi tám mươi
Tôi yêu thương cả mọi người
Thi ca còn mãi 
Có khi vơi đầy
Trải lòng mình với cỏ cây
Nghe chim hót 
Phía bên nầy đồng ta
Nương xanh 
Đang trổ nụ cà
Câu thơ gởi tặng bạn già muôn phương.
 Liên Phương