Nhà thơ Nguyễn An Bình
Quán mưa
Tặng hai bạn Thành Trung và Thiên Nga
Quán là mưa – sao trời đầy mây trắng
Màu nắng vàng thành áo lụa em đi
Đường anh qua mai anh đào còn hẹn
Chỉ lá non thầm gọi bước ai về.
Mắt là mưa – cho lòng anh trỉu ướt
Lạnh đời nhau còn thơm ngực xuân thì
Đời quanh co nên dốc tình rêu trượt
Cánh chim buồn chờ đến phút thiên di.
Phải là em nụ tầm xuân tím biếc
Dẫu tàn phai vẫn thơm ngát hương trầm
Tiếng thác reo dội nước trời vào đá
Khắc câu thề lời hẹn ước trăm năm.
Tóc là mưa – ngọt thơm dòng suối hát
Chảy miên man trong sâu thẳm đại ngàn
Anh khách lạ lang thang cùng phố núi
Em có đứng chờ cuối dốc sương tan?
Tình là mưa – nên tình trôi vội vã
Đến rồi đi như gió núi mây ngàn
Con chim lạ rúc buồn trên ngói cổ
Nét rong rêu chìm dấu tích thiên đường.
Mai xuống núi em nghiêng thành chiếc lá
Biết có còn quấn quít để tìm nhau
Bàn tay ấm giữ tình Người Đà Lạt
Màu hoa đào xin hồng nở mai sau.
Đà Lạt, 17/7/2019
Chim trên tường tu viện cũ
Tiếng chim hót trên tường tu viện cũ
Trơ tháp chuông hoang phế tự bao giờ
Màu mây xám một ngày mưa tháng bảy
Ngơ ngác nhìn sóc gậm hạt thông khô.
Cây thập giá chơ vơ cùng rêu mốc
Gánh lên mình bao phế tích trầm luân
Mái vòm cong chứa bao điều bí mật
Đưa tôi về bao thế kỷ hồng hoang.
Đôi mắt đẹp người nữ tu ngày ấy
Nét thiên thần đọng lại dấu thời gian
Ngày chủ nhật trong niềm vui thánh lễ
Lạc về đâu qua những dốc thông ngàn.
Tiếng chuông ngân còn không khi chiều xuống
Quanh ngọn đồi bóng núi đã dần buông
Dòng ký ức cuốn trôi đời nghiệt ngã
Nét phong trần đầy vết khắc tai ương.
Ngôi nhà nguyện đã xanh màu rêu phủ
Tôi về ngang như muốn nói bao điều
Ừ có lẽ tôi chỉ người khách lạ
Nên tâm hồn chùng xuống tận cô liêu.
Trên vòm tháp bóng chim nhìn u uất
Hót vu vơ những âm sắc thật buồn
Nét ma mị ẩn trong từng khung cửa
Trên lối về chìm đắm hạt mưa sương.
25/7/2019
Nguyễn An Bình