Nguyễn Trọng Văn – Bài thơ đi đón mặt trời

1201

30.5.2016-00:30

 

BÀI THƠ ĐI ĐÓN MẶT TRỜI

 

Anh dẫn em đi dưới bóng mát những hàng dương

Nghe mềm ấm bàn chân

Sa Vĩ!

Tổ quốc mình bắt đầu từ nơi cửa bể

Tổ quốc mình bắt đầu từ ước vọng trùng khơi

 

Tổ quốc mình bắt đầu từ những tia nắng đầu tiên

Hồng hào

Mạnh mẽ

Nơi Tổ quốc mình bắt đầu từ dòng suối nhỏ

Hòa vào nắng gió mặn nồng

Nơi Tổ quốc mình nặng bước trường chinh

Dãi dầu biên ải

Nơi Tổ quốc mình bắt đầu từ những bờ những bãi

Ấm hạt phù sa

 

Anh dẫn em đi dưới nắng gió chan hòa

Sa Vĩ!

Bờ phi lao gió hát

Những câu hát nhắc về thuở đi khai đất

Người Việt mình gồng gánh nuôi nhau

Những câu hát nhắc về thuở đi khai biển lấn dòng

Lập nên làng nên xóm

Những câu hát

Truyền đời câu hát

 

Nhớ nghe em

Miền quê cũ Đồ Sơn

Mười hai người trai

Mười hai chàng dũng sĩ

Những dũng sĩ biển xanh ngực căng tràn

mạnh mẽ

Tóc để trần

và ánh mắt ngước xa xăm

 

Nhớ quê nhà Cổ Trai – Trà Phương

Nhớ đất Nghi Dương phát sinh triều Mạc

Mười hai người trai

Mười hai chàng dũng sĩ

Ngực căng tràn

ngược sóng

dong khơi

 

Đây đoàn thuyền lên biên ải xa xôi

Miền biên viễn

nơi rừng thiêng nước độc

Lên biên viễn nơi miền xa thẳm

Nơi mặt trời từ biển nhú lên

 

Đây đoàn thuyền

Mười hai người trai

Mười hai gia đình cập chung nhau bến đỗ

Họ bắt đầu cuộc khai thiên lập địa

Họ trở thành những cư dân đầu tiên

Những cư dân nguyện thân lên trấn miền biên ải

 

Cuộc khẩn hoang nào cũng nhiều biến đổi

Cũng có nhiều thách thức cam go

Mười hai người trai sớm ấy ra đi

Nửa vơi

Nửa đầy

Nửa quay thuyền về cội

Nửa ở lại nơi mịt mù sương khói

Lập nên tên làng – Trà Cổ

Đó nghe em

Như nhắc lòng nhớ mãi quê hương

Như nhắc lòng nhớ mãi biển Đồ Sơn

Họ trở thành những người canh giấc bình yên

Cho Đất nước phía sau lưng

Cho Tổ quốc mình sáng bừng lên nơi miền Đông Bắc

 

Những cái tên Tràng Lộ, Ngọc Sơn

Những cái tên Nam Thọ, Bình La

Những cái tên Đông Thịnh hòa cùng cái tên Mũi Ngọc

Những cái tên hiền lành như đất

Lại thơm hương như từng góc vườn nhà

Những cái tên từ kham khó sinh ra

Từ ước vọng khẳng định mình: Nước Việt!

 

Em có nghe thấy tiếng biển xanh?

Muôn thì thào lời kể

Bản hòa tấu của trời trong, của nắng và của gió

Giữa hiền hòa mềm cát, em ơi

Sáu trăm năm lặng lẽ qua trôi

Thời gian đủ dài

để chứng kiến bao thăng trầm chìm nổi

Thời gian đủ dài

để có thể quên đi những gì không muốn nói

Thời gian đủ dài

để lịch sử áng vần thơ

 

Anh dẫn em vào thăm đình Trà Cổ dấu xưa

Nơi xứng mãi với lưu danh:

“Cột mốc chủ quyền dựng bằng nền văn hóa”

Ông bà ta xưa thật nhiều ý nhị

Nơi địa đầu khắc hai chữ – Việt Nam!

 

Em thấy không em?

Chẳng có gì mãi bền

Bằng tâm hồn người Việt

Bằng lý chí

Bằng tấm lòng người Việt

Cõi tâm linh vững cốt cách quê nhà

 

Anh dẫn em vào đình Trà Cổ dấu xưa

Sáu trăm năm thời gian dài để nhớ

Để đậm sâu trong cõi tim mình

Rằng: Biển với Đất với Trời với nước với non

Chân lý ấy chẳng dễ gì để mất

Chẳng dễ gì ta phải rời xa

 

Anh cùng em ta thăm mái đình xưa

Nét Việt rất riêng

và đỗi nhiều nỗi nhớ

Những nỗi nhớ cứ dài theo nỗi nhớ

Nối rộng dài non nước với nước non

 

Rằng: Ở đâu cũng vóc dáng thân quen

Cũng gần lại những gì xa cách

Cũng xích lại những gì khuất lấp

Cũng ấm êm như chính quê nhà

Cũng hiền hòa như bóng mát bờ tre

Cũng dào dạt lời ru ngân lên từ biển

Cũng bát ngát những chiều cánh diều lả lướt

Tiếng trẻ thơ i a hát trên đồng

Vẫn gợn dòng thêm trong những dòng trong

Sông đổ về Đông

Người hướng lòng về cõi

 

Những người đàn bà đi cào ngao từ lúc nửa đêm

Những người đàn bà thức với canh khuya

Những mặt người lầm lũi

Những người đàn bà giấu tuổi mình vào đêm tối

Nguyện thân với đất với trời

Những người đàn bà cặm cụi

cào ngao

Dúi chân vào cát

Họ bình dị dúi tâm hồn vào đất

Bền bỉ

Dẻo dai

Nhẫn nại như những hàng cây sú vẹt

Những hàng cây bám vào chân sóng

Vươn lòng ra với khơi xa

Những người đàn bà thôn Sa Vĩ, Tràng Sa

cào ngao ngoài bãi Gót

Những người đàn bà nguyện hằng đêm thao thức

Miệt mài canh đất

Những người đàn bà

tự thân thành người lính gác

Âm thầm canh biển đêm đêm

Những người đàn bà

không viết “hành động” của mình lên “dòng thời gian” (Status)

Không một ai chia sẻ

Những người đàn bà cần cù

lặng lẽ

Ở đây không có “câu viu” (View)

Không màng nhấn “thích”

Những người đàn bà giấu mặt xuống bùn xuống cát

Mong manh

Thân phận mưu sinh

 

Em có nhìn thấy bờ cát óng lung linh

Những quả phi lao rơi rơi

theo gió lăn vòng

quay tít

Những quả phi lao nhỏ nhoi lẫn vào màu cát

Bầy trẻ thơ mắt ríu rít

đuổi nô đùa

Những tiếng cười trong trẻo ngân nga

Những đứa trẻ sinh ra từ trong lam lũ

Những đứa trẻ

con của những người đàn bà lặng lẽ

đang cào ngao trên bãi cát bồi

Những bãi bồi tháng ngày toài mãi ra khơi

Đất đai sinh thành

Cháu con lũ lượt

Nơi

Tổ quốc!

Hai từ thao thiết

Chưa khi nào ngưng cuộc sinh nuôi

Chưa khi nào ngưng câu hát trên môi

“Chiều chiều ra ngắm chân mây

Mênh mông góc bể dạ đầy nhớ thương”

 

Biển khởi đầu

Đất địa đầu

Làng nơi đầu ngọn gió

Nơi hứng trọn phong ba bão tố

Nơi sóng dồn

nơi mưa táp thịt da

 

Nơi cho anh biết em

Cho em biết tự ngày xưa

Rằng: Ở đâu có làng là có người dân Việt

Là ở đó có những tâm hồn da diêt

Sống chan hòa

Sống hết mực thủy chung

 

Anh cùng em đi đón ánh mặt trời

Ngắm bình minh lên

Hồng trên Mũi Ngọc

Biển như thể tấm gương trong suốt

Soi đủ đầy

Đất nước mấy ngàn năm

Soi đủ đầy

Những tháng những năm

Cha ông ta dầy công đi mở đất

Cha ông ta

Dốc lòng đổ sức

Mở biển

Khai trời

Cho Tổ quốc mình

Sáng mãi

Việt Nam  ơi!

 

________

Bãi “Gót”, tên cũ của bãi Sa Vĩ, thuộc thành phố Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh.

 

NGUYỄN TRỌNG VĂN

 

 

>> ĐỌC TIẾP VĂN HỌC BIỂN ĐẢO…