Ảnh minh họa – nguồn internet
Mộ khúc
1.
treo giấc ngủ lên trên cành đêm
thêm chiếc khăn choàng đen
ngày dịu dàng lên tiếng
vo tròn tiếng cười
ném vào giữa lằn ranh sinh tử
sững sờ giọng hát thoát thai
đóa hồng bị bỏ quên
đỏ thẫm một màu buồn
rưng rức khóc trong đêm nguyệt thực
bóng râm của hiện tại
đã che mất lối đi về của giấc mơ
như một minh chứng của sự xâm lăng
cơn bão đã tàn
cuộc vui khởi sự
nước mắt của sự lặng im đòi trả giá
uốn cong niềm vui làm cung
lấy nỗi buồn làm tên
tôi nhắm vào đích của cuộc hành trình
đã từ lâu
con sơn ca không còn hót nữa
bởi tiếng đồng vọng của suối nguồn đã tắt
8.
những lằn roi định mệnh
quất vào đám đông
khi không còn một sự lựa chọn nào khác
khúc bi ca đã lặng
nhưng lời ai oán vẫn còn vọng trong hư vô
đợi ngày tiễn biệt
chỉ còn lại sự đợi chờ
khép nép bên niềm hy vọng mỏng manh
trong một đêm bầu trời đầy sao
Còn tiếng phong linh
hình như vẫn còn một bông hoa
phía bên kia thung lũng
gió bào mòn niềm tin
nên chẳng ai đoái hoài
ngày em đi tìm một mùi hương xa khuất
chiếc khăn san còn khoác trên vai
mưa mùa đông thầm thĩ
nỗi nhớ cứ dài ra
làm vướng víu bước chân
tiếng chim đã không còn vang lên nữa
nơi chốn cũ chỉ còn trong thinh lặng
giọt thời gian rơi trong vô thức
sửng sốt một tàn đêm
hình như con đường phía trước mặt
sẽ chẳng dẫn về một nơi chốn nào
thung lũng bên kia cũng chẳng còn
bông hoa đã thành ảo ảnh
em hãy cất giữ tiếng phong linh
rộn ràng trong buổi chiều đầy gió
chiếc lá dịu dàng rơi xuống
trong nỗi luyến tiếc muộn màng