Ảnh internet
XUÂN TRƯỜNG
Xin đừng lừa nước mắt Sài Gòn
Sao lại bảo nhà giàu cũng khóc
Giàu nghèo gì mà không rơi nước mắt lúc thương nhau
Khi biểu hiện tình thương có lời nào tận cùng hơn nước mắt
Nếu nghèo mà cứ khóc thì hoá ra mình bất lực – yếu hèn
Giàu mà cứ cười thì ta như vô cảm trước mọi lầm than
Sài Gòn khóc vì cảm kích những tấm lòng chia sẻ của muôn nơi
Từ Bắc, Trung, cao nguyên đã dồn cả sức của sức người
Nhanh chân cứu Sài Gòn trong cơn hoạn nạn – hiểm nguy.
Sài Gòn không khóc trước giặc ngày xưa và dịch Covid-19 bây giờ
Sài Gòn đương đầu với dịch – giành lại sinh mạng con người
Trước nanh vuốt của tử thần cứ rập rình – không biết đâu đón đợi
Sài Gòn văn minh thủy chung nghĩa tình mà cũng dễ dàng nước mắt
Người ta lại nở bày ra chuyện không đâu để lừa nước mắt Sài Gòn
Chuyện shipper chuyển hài cốt người chết, đã động tâm linh
Chuyện “bác sĩ Khoa” rút ống thở của Mẹ để cứu phụ nữ song sinh
Nhiều người đã trượt chân theo tin giả mà hoang phí đức tin.
Đừng làm dao động những chiến sĩ chống dịch ở tuyến đầu
Đừng gây hoang mang thêm cho lòng người đang nhói buối
Xin đừng lừa nước mắt Sài Gòn lần nữa trong buồn thương!
Lời của những con phố
Chúng tôi sinh ra có đứa cùng tuổi với Sài Gòn, có đứa sinh sau…
Chúng tôi đã già đi cho Sài Gòn trai trẻ, tất cả oằn lưng vì sự nghiệp Sài Gòn
Đã mấy trăm năm chưa hề mỏi mệt, đã quen lưng cho người xe tấp nập đi về
Chúng tôi hiểu Sài Gòn hơn ai hết, hành trình dựng xây những kết thúc – bắt đầu
Những chuyến bay đêm về đến Sài Gòn chậm dần nghiêng cánh xuống
Chúng tôi đẹp như những dòng sông chảy qua lịch sử thăng trầm
Như sông Ngân trôi về vô tận, và Sài Gòn huyền bí những đêm đêm…
Vậy mà hôm nay chúng tôi lạnh vắng đến thưa lòng vì Sài Gòn nhiễm dịch
Nằm lười biếng nhớ người, nhớ xe, đâu những chiều trai thanh gái tú
Chỉ nghe tiếng còi cấp cứu nối nhau, vội vã bước chân hành quân chống dịch
Đâu âm vang xa lắm những phận người đang gọi nhau trong trận đồ Covid-19
Cấp cứu ở đâu? Và cách ly ở đâu? Ôi hôm nay tháng ngày như chầm chậm lại
Mỗi phút trôi qua sao quá nặng nề, người thương nhau giữa trập trùng dâu bể!
Chúng tôi đã đếm được bao nhiêu những gót chân tứ xứ đến Sài Gòn hoa lệ
Đất lành chim đậu biết bao nhiêu người ở lại với Sài Gòn hôm nay
Những bước chân lưu dân mấy trăm năm xưa từ thời Chúa Nguyễn – Đàng Trong
Về phương Nam mênh mông sông nước phù sa, họp lưu văn hoá những vùng miền
Nơi giao hoà các tập quán và phong tục, những người xa xứ mến thương nhau
Chống chọi với thiên nhiên bằng mồ hôi chan chứa nghĩa tình…
Chúng tôi xin nguyện cầu cho Sài Gòn reo vui trong những ngày bình yên trở lại
Và xin lại oằn lưng cho người xe – những bôn ba xuôi ngược – lại bắt đầu!
X.T
ĐINH VƯƠNG KHANH
Đừng sợ nhé con yêu
Đừng sợ nhé con yêu dẫu bốn bề dịch bệnh
Đường mưu sinh đơn độc xứ người
Hãy nhìn ra ngoài kia: bao “chiến binh” đổ mồ hôi, cả máu
Vì bình yên mà chấp nhận con ơi!…
Đừng sợ nhé nếu ngày mai tai họa có đến nơi
Hãy đón nhận như chiến sĩ can trường bước vào trận chiến
Hiên ngang đối diện
Dũng cảm lên con, tất thảy sẽ nhẹ nhàng…
Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải chớ hoang mang
Tuân thủ 5K và niềm tin vào chiến thắng
Khi Tổ quốc cần sẵn sàng tình nguyện
Giúp đỡ ai kia cũng là cứu chính mình.
Chắc chắn một ngày nhân loại sẽ bình yên
Con trở về an vui trong vòng tay ba mẹ
Mạnh mẽ nhé con yêu vượt qua nỗi sợ
Những giới hạn tầm thường để vươn tới thanh cao.
20/6/2021
Trắng và đen
Song song cùng tồn tại
Trong tâm, trí mỗi người
Là cuộc chiến thầm lặng
Bản chất: trắng và đen .
Trắng – tự hào lung linh sắc áo
Trắng – niềm tin lý tưởng sáng soi
Trắng – nhiệt huyết, chuyên môn vững chắc
Trắng – thiện tâm tương ái bao đời
Đen – bản năng sinh tồn nỗi sợ
Đen – cái tôi vị kỷ hẹp hòi
Đen – “đục nước béo cò” danh lợi
Đen – bàng quan vô trách nhiệm với đời
Trắng và đen trong mỗi con người
Sự tồn tại tự nhiên tổng hòa song song vốn dĩ
Đó thuộc về bản chất
Nếu không làm chủ được mình cái xấu sẽ vượt lên…
Trong cuộc chiến cam co chống dịch
Bao hiểm nguy rình rập quanh mình
Muốn ca khúc khải hoàn rạng rỡ
Mỗi con người cần phải biết hy sinh
Gạt hết đi cái tôi bản ngã
Bởi vị kỷ hẹp hòi
Tìm về với nguyên sơ tính thiện
Lấy hạnh phúc cộng đồng cho ta trọn niềm vui
7/8/2020
Chiến tuyến chống dịch trên biển
Tôi đến thăm các anh – những người lính trấn biên ải phương nam mùa dịch
Biển động triều dâng cuồn cuộn sóng xô bờ
Con tàu nhỏ oằn mình trong bão tố
Bước chênh chao vẫn rộn rả tiếng nói cười.
Xuân đã cận kề rồi đấy các anh ơi !…
Hỡi những người lính quân hàm xanh giữa trùng trùng biển cả
Thêm một cái tết xa nhà phải đâu là chuyện lớn
Bình thường thôi như cây cỏ mướt xanh đời…
Dáng các anh sừng sững giữa trùng khơi
Bức trường thành dựng theo hình đất nước
Mỗi hải lý biên thùy ghi số tàu thân thuộc
Điều “trên hết, trước hết” lúc này là nhân dân được bình yên.
Xin chúc các anh biển lặng êm đềm
Vững tay chèo và niềm tin vào chiến thắng
Để chân lý thêm một lần khẳng định:
“Chẳng khó khăn nào khuất phục nổi Việt Nam”
Dáng các anh – sừng sững trường thành…
01/2021
Đ.V.K
HUỲNH DŨNG NHÂN
Đất nước và những chuyến đi
Con muốn về nhà lắm phải không con?
Bởi chuyện phải cách ly con chưa hình dung được
Cơn đại dịch đang phủ trùm đất nước
Không gian thảng thốt còi xe cứu thương
Xưa ba đi dép cao su với lương khô lên đường
Nay con về quê với mì tôm và khẩu trang kín mặt
Xưa Bắc vào Nam, miền Trung vào Tây Nguyên di dân, đánh giặc
Nay ba miền chung một cuộc hành trình
Ba miền cùng hành quân để chia sẻ nhiều hơn
Hãy làm quen với những chuyến đi xa con nhé
Đất nước mình biết khoác ba lô từ thời thơ bé
Mới 9,10 đã nhớ những vòng tay
Thương ông bà nội tập kết thời đánh Tây
Ra Bắc tưởng 2 năm, rồi 20 năm đằng đẵng
Những cái vẫy tay chào nhớ thương và hy vọng
Đêm nằm tính năm, chứ không tính bằng ngày.
Mọi chuyến đi, để con được trở về
Hàng vạn người đang lên đường chống dịch
Lại di tản, lại tiến về phía trước
Đứa bé 9 ngày tuổi cũng biết hành quân
Yên tâm đi con, hết dịch ba sẽ đón con lên
Sài Gòn đang chuyển mình, giữ gìn từng nhịp thở
Nhưng được vậy nhờ biết bao cô chú
Đang ngày đêm chiến đấu với Cô Vi
Biết nhận về và cũng biết cho đi
Mình cực một, các bác sĩ cực ngàn lần con ạ
Biết ngồi yên, biết lên đường vì tất cả
Với yêu thương tràn ngập trong tim.
2021
Mai hết dịch
Mai hết dịch. Ta sẽ bay ra đường
Đi bốn phương ngắm nụ cười trong nắng
Mai hết dịch. Ta nắm tay bè bạn
Đời thênh thang hết ngày tháng cách ly.
Mai hết dịch. Ta tiếp tục bước đi
Chợ lại họp, thành phố vui công sở
Con trẻ đến trường, nhà nhà mở cửa
Bữa ăn không tằn tiện nữa rồi.
Mai hết dịch, thương lắm các bạn tôi
Trực chiến gần nhà, hết dịch mới về thăm mẹ
Mai hết dịch, những lứa đôi thủ thỉ
Ta chọn ngày làm đám cưới được rồi.
Mai hết dịch, trở lại nhịp sống thôi
Vẫn nhớ mãi những thiên thần áo trắng
Hàng ngày tặng hoa cho người ra viện
Cô phóng viên khóc đọc bản tin vui.
Mai hết dịch. Ngày cũ đã qua rồi
Ta ngoái lại nhìn những ngày sống chậm
Cúi đầu thương những người không may mắn
Thả cánh hoa buồn, những nỗi buồn
khôn nguôi.
Mai hết dịch, nhưng còn mãi tình người
Biết sát vai cùng vượt qua thử thách
Chưa hết nghèo lại vướng vào đại dịch.
Thắng trận này. Ta cười mà mắt cay.
Mai hết dịch. Lời chào lúc chia tay
Đầy tin tưởng, lạc quan, và hứa hẹn
Mai hết dịch. Xin cảm ơn cuộc sống
Cho ta thêm tin yêu đất nước mỗi ngày.
2021.
H.D.N
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 4)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com