Bảo hiểm nhân thọ tha hồ múa gậy vườn hoang

324

Ngày 21/4, với tinh thần hưởng ứng Ngày Sách và Văn hóa đọc VN, mình mượn một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ để đọc thử, và thực sự choáng váng.

Hợp đồng dân sự mà khó hiểu hơn cả sách triết học. Cả trăm trang toàn những câu mơ hồ với dày đặc thuật ngữ. Thậm chí có nhiều câu rối rắm, mà vế sau phủ định vế trước, như trò đùa.

Sau vụ nàng diễn viên Ngọc Lan khóc lóc nức nở rồi vui vẻ họp báo tình thương mến thương với công ty bảo hiểm, chẳng khác gì một vở bi hài kịch gượng gạo, thì cơ quan công an vẫn nhận được 146 hồ sơ tố cáo Manulife Việt Nam.

Bảo hiểm nhân thọ là một phát kiến của những nhà kinh doanh phương Tây, tất nhiên họ làm vì lợi nhuận, chứ không có ý định thể hiện giá trị thiện nam tín nữ. Thế nhưng, chả biết hợp đồng bảo hiểm nhân thọ ở các nước khác ra sao, chứ hợp đồng bảo hiểm nhân thọ ở Việt Nam thì tù mù đánh đố thiên hạ.

Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ không phải hợp đồng song phương, do hai bên thương lượng để đi đến ký kết, mà là hợp đồng đơn phương do phía công ty bảo hiểm toàn quyền đưa ra.

Lẽ thường, hợp đồng đơn phương thì phải trình bày rất mạch lạc, đằng này lại toàn những điều khoản chi chít dẫn dắt đối tác vào mê hồn trận.

Đọc hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, mình tạm phỏng đoán: Những người soạn thảo hoặc rất kém tiếng Việt, hoặc rất siêu tiếng Việt. Vì vậy, nếu gặp nhân viên tư vấn bất lương thì khách hàng mua bảo hiểm nhân thọ chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt, do trót tin vào những chiêu dụ “tiết kiệm đầu tư”, “an gia thành tài” hay “an tâm suốt đời”.

Ôi cái slogan “Một tương lai viên mãn bắt đầu từ hoạch định hôm nay”, nghe sao mà chua chát!

Thị trường bảo hiểm Việt Nam, đến loại đơn giản như bảo hiểm bắt buộc với xe máy mà còn quản lý kiểu nửa dơi nửa chuột, thì loại phức tạp như bảo hiểm nhân thọ được tha hồ múa gậy vườn hoang.

Lê Thiếu Nhơn