Chàng trai núi Ấn – Thơ Lưu Lãng Khách

515

Tác giả Lưu Lãng Khách 

 

Anh bỗng sợ

Từ anh vướng!

Những mắt môi những đường cong tuyệt mỹ

Luôn lung linh quyến rũ tận chiêm bao

Là khi anh!

Vô hình trung đã trở thành nô lệ

Của loài hoa đẹp nhất tinh cầu

Trốn chẳng thoát đánh liều không trốn nữa

Mới hay đời như mở lối thiên thai

Anh ngụp lặn trong tình vui chan chứa

Chuỗi thanh xuân tròn một giấc mơ dài

Choàng tỉnh mộng ô hay! Đời ngả xế

Ngắm tà dương an ủi cánh vàng rơi

Thấy cội trúc cuối thềm Tây nhỏ lệ

Xuống tường rêu niêm tiếng mẹ ru hời

Anh bỗng sợ!

Lỡ một sớm mai không còn anh nữa

Thềm hoang liêu mưa gió dập tả tơi

Ai chăm chút những nàng thơ yếu đuối

Khi vòng tay đành buông lửng ngang trời!

Xin ơn trên chút tài hoa tĩnh tuệ

Cho hiến dâng tròn vạnh ánh nguyệt rằm

Cho anh chạm bóng thời trai trẻ

Mãi ngọt ngào trong biến cuộc trăm năm.

25/02/2020

 

 

Anh! Chàng trai núi Ấn 

Lớn lên từ rơm rạ

Bên Trà Giang lở bồi

Quen thiên tai bão lũ

Cơ bần từ trong nôi

Anh! Chàng trai núi Ấn

Từng vui cùng rạ rơm

Từng buồn như lính trận

Từng ơn người thảo thơm

Hay mơ đời tươi sáng

Đến với người quê anh

Trẻ già thôi nước mắt

Sớm chiều vui an lành

Không chịu làm cá bống

Quanh quẩn nước chè hai

Làm cá kình biển động

Lòng đau những canh dài

Mẹ thương anh níu giữ

Anh lấy gì nuôi thân

Lấy gì lo cha mẹ

Sớm chiều gọt vuông sân!

Dẫu Trà Giang bẩn đục

Vẫn là sông quê mình

Mẹ mong anh hạnh phúc

Lê bước đời phiêu linh

Cha ngồi đau bóng núi

Mẹ nằm úa hình sông

Ngày trở về cố xứ

Tím một trời thu đông

Cuối thu 2016

 

 

Anh! Chàng trai sông Trà

Như bao người con sông Lam sông Hồng sông Đà

Phong trần vui đời lênh đênh du ca

Anh! Chàng trai sông Trà

Hồn đầy thơ từ mười lăm mười ba

Không như con don quê cha

Đôi mươi anh xa nhà

Hành trang mang theo bao la

Thanh thanh đường phèn – tình Thiên-Trà

Nồng cay tô don – hương phù sa

Hình me cha – bờ xe – vòng tay ngà…

Đêm ly hương mơ du thuyền trên sông

Trà Giang sương mây trăng trung tuần bềnh bồng

Tô châu thêu hoa tình yêu thời xuân nồng

Cung đàn nào đê mê dâng mênh mông

Giờ còn chăng là hoài thương bao ngày xuân đêm đông

Trên non cao sông sâu bên rừng chiều trên đồng

Ôi! Duyên tơ hồng! Còn mơ chi giai nhân – tân lang

Giờ còn đây! Bên me cha anh vui đời cày bừa

Bàu đồng trưa tình ngô khoai say sưa

Cồn chan chan phơi lòng me mang mưa

Chòm râu thưa bơ phờ cha lo toan

Giờ còn đây! Bao đêm mưa mùi ngô rang

Dăm ba mươi năm thơm giòn không phai tàn

Giờ còn đây! Dòng Trà Giang xanh mơ trong tim chàng

Bờ lau vi vu tình xuân tràn

Bờ xe bâng khuâng chiều thu tàn

Tam Thương cô liêu ngày đông sang

Giờ còn đây! Trên thuyền mơ êm trôi say trăng vàng ngồi đàn

Cho Trà Giang ngân vang ngân vang

Lời ca mang tâm tư bao chàng

Hòa vui cùng nhân gian

Lời yêu thương lời hân hoan

Miên man muôn đời cùng non ngàn

Giờ còn đây! Hương don ngây ngây trong đôi ui cô nàng

Mùi đường phèn hòa trong tình muôn phương anh đang

Mùi ram ngô đêm xuân ngoài rìa làng

Và âm cười giòn tan như ngô rang trên thuyền nan

Con cơm mùa giêng hai tươi ngon

Rau hành ngò đường tiêu thơm tay thon

Chư tiên du xuân say mềm miền thiên đàng

Ly men cay hương quê nhà nồng nàn

Muôn sinh lung linh trầm hoàng hôn tầm hoan

Tao nhân say xuân vin bờ vui miên trường

Đàn ai buông tơ ngoài Tam Thương

Xe ai lên Ba Tơ Minh Long – Sơn Hà Trà Bồng – cho đi cùng

Thuyền ai về Bình Sơn Sa Cần – Sa Huỳnh Khe Hai – xin vui chung

Anh! Chàng trai kiêu hùng

Câu tương phùng bao năm quên ca

Từ quen muôn phương là nhà

Tô trang đời bằng câu thơ hào hoa

Vui trong trời bao la

Mà nghe trong thâm tâm

Còn điều gì chưa tròn

Cho bao đêm xuân mơ màng

Ngồi so dây suy tư miên man

Tàn khuya chân hoang lang thang

Thương về Trà Giang!

L.L.K