Chùm thơ lục bát của Võ Văn Thọ

640

 

Tác giả Võ Văn Thọ

Em về tình vẫn cách ngăn…

Em về nón lá che nghiêng
Dòng sông tĩnh lặng thuyền quyên mắt buồn
Thương con chim hót ru hồn
Bờ xa có kẻ bồn chồn bước chân

Muốn nhiều, muốn lắm ngàn lần
Gặp em đôi phút được gần gũi nhau
Ngày xưa ủ ấp men sầu
Đơn phương không tỏ, để rầu biệt ly

Bây chừ nhìn thấy em đây
Ước chi có được tháng ngày yêu thương
Nắm tay đi hết con đường
Mình trao nhau nhé! Mùi hương tình nồng

Em nay tay bế, tay bồng
Còn bao xuân nữa má hồng phai phôi
Anh chờ khô cả bờ môi
Bao giờ mới cạn trong tôi nỗi buồn!

 

Gánh đời!

Gánh oàn vai những khó khăn

Một đời Ba đã nhọc nhằn truân chuyên

Giữa trưa trời nắng thôi miên

Mồ hôi đẫm ướt bên thềm bậc thang

 

Một đời Ba đã dọc ngang

Hết ra Bắc lại vào Nam xây đời

Dấu chân không phải xa vời

Nhưng con nghe được tiếng lời non cao…

 

Một đời Ba chỉ ước ao

Cho con cái chữ…ánh sao bầu trời

Ước mong Ba mãi không vơi

Kiến thức như thể biển khơi rất cần

 

Đời Ba nặng trĩu bước chân

Bao nhiêu gian khó, ngàn lần vượt qua

Cho con biết quý quê nhà

Biết yêu cuộc sống mặn mà nghĩa nhân…

 22.05.2020

 

Hái sim

Hạ sang lục lại con tim

Chiều trên đồi núi ta tìm trái sim

Những chùm trái tím lặng im

Nhẹ tay ta hái, tiếng chim ngọt lành

 

Trái sây trĩu cả lá cành

Niềm vui bất chợt để dành tặng em

Mắt nhìn đã thấy khát thèm

Hoàng hôn chiều tím ngọt mềm ý thơ

 

Tím chờ, tím đợi, bơ vơ

Những đồi sim tím xa mờ còn không

Em còn nhớ hay ngóng trông

Tuổi thơ có núi, có sông ngọt ngào

 

Trái sim tim tím đẹp sao

Rủ em đi hái ngày nào còn vương

Đời trai từng trải gió sương

Ta mong đến được nẻo đường tím mơ…

Tháng 5.2020

Võ Văn Thọ
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hương bồ kết!..

 

Tóc dài em xõa ngang lưng

Thoảng hương bồ kết thơm lừng bay xa

Cái thời nay gọi là xưa

Trộm thương hương kết khi vừa chớm yêu

Thế mà sáng, tối, xế, chiều

Hồn xiêu lạc lối như diều đứt dây

Phải lòng hương kết đắm say

Một thời tuổi trẻ đong đầy ước mơ

Bây giờ xin gửi vào thơ

Mải yêu hương kết ngẫn ngơ dại khờ…

Võ Văn Thọ