Chùm thơ Phạm Vân Anh

467

(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Phạm Vân Anh sinh năm 1980 tại Hải Phòng, Thạc sĩ chính trị, Hội viên Hội nhà văn Hải Phòng, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện chị đang công tác tại báo Biên Phòng, là sĩ quan QĐNDVN với cấp hàm trung tá. Chị đã xuất bản 4 tập thơ, 2 tập truyện ngắn, 3 tập bút ký, 1 tiểu thuyết và đoạt nhiều giải thưởng văn học trong nước. Xin trân trọng giới thiệu chùm thơ chị đến với bạn đọc.

Phùng Hiệu chọn, giới thiệu

Nhà thơ Phạm Vân Anh

Biên cương gửi nhớ

Ở nơi này tìm thấy một tình yêu
Trong thế núi dáng sông
Bên nhà dựng sát nhà, mái kề liền mái
Dưới vầng mặt trời ngày lại ngày giục con gà gáy sáng
Trên con đường sắc đỏ trải mênh mông

Con phải là muối mới ướp được lòng người
Lời mẹ sáng đường rừng
Con tập làm người trai mường cho thấu bụng mường
Thử làm người trai bản cho tường lòng bản

Quân hàm xanh lấm đỏ đất đồi
Cơn sốt xua võ vàng ngang mặt
Đã hiểu vía rừng qua vạt váy phơi
Đã quen hồn núi qua chùm lá buộc(1)

Thấy dấu lá lối mòn biết hiểm hung đang đợi
Nhìn đường ong bay hiểu điều nhẫn nhục
Lội giữa dòng trôi hiểu sự miệt mài
Gặp những bà mế một đời trán căng lù cở hiểu câu an phận
Nhận về bụng mường rộng rừng già
Tỏ lòng bản thật mái rạ
Thảo thơm khoai lúa làng ta

Ngắt nắm tai chua nhớ giàn tầm bỏi
Hái chùm mắc kham nhớ quả dâu da
Thấy nếp sàn nghiêng nhớ dáng cha dặm ngói
Gặp mặt trời ngái ngủ nhớ thóc mẹ phơi
Chạm màu cúc quỳ thảng thốt
Chào mào đường quê inh ỏi
Nắng đã vàng rơm, sen đã hoa?

 

 Tiếng dòng sông thao thức

 

Xanh trong một dòng
Êm một dòng
Lặng lẽ một dòng
Một dòng lắng đọng bão dông

Sóng cuốn sông trôi
Con nước mang mang dòng trong dòng đục
Vạn chài ven sông đêm đêm đèn thức

Sông bao dung
Bao đời in bóng ngôi mặt làng lam lũ
Lắng những thịnh suy, hưng mạt
Đường cày mỏi mòn
Xới lên đỏ hồng đất núi
Cây cau cây lúa vẫn trổ bông
Con mắt làng xanh rêu ẩn dưới cội đa già
Lưu chút hồn làng trong khói hương lẩn khuất

Đêm đêm
Hơi nước phả lên ngọn tre xơ xác
Dòng sông ẩn mình trong mạch nguồn giếng khơi
Rì rầm cội rễ
Tích nước vối nồng vị lá già
Thơm lưng cơm gạo nứt
Sông vẫn một dòng trong lưu giữ màu núi màu trời
Vẳng nghe tiếng đoàn quân năm xưa hò reo dậy sóng
Nghìn năm trơ trơ thân cọc Bạch Đằng

Giặc tan rồi
Niềm vui thắng trận hoà trong máu chảy
Lòng sông đau
Vinh quang thuộc về dân tộc
Ráng chiều buông đáy mắt vị tướng già
Thanh kiếm thiêng lưu lại mảnh đất nghèo
Thành tên xóm tên làng, thành vong núi hồn sông…

Nơi sinh ra những Lạc Long Quân chân trần lướt trên sóng bạc
Quen rồi muối mặn gừng cay
Mười ngón chân víu lấy xóm làng vững chãi
Vót gậy tầm vông theo kháng chiến trường kì
Những Âu Cơ da nâu đất núi
Tần tẩo dẻo dai
Đôi mắt quả sim tím một vùng đồi
Như con chim tha hạt chát chua gieo xuống luống cày thưa

Sông dâng nước vỗ về chân núi
Thuỷ Tinh làm lành cùng Sơn Tinh cho cây chát chua cay mặn bén rễ vươn cành

Đường cày dãn ra trên trán người đàn ông
Gợn sóng âu lo phai đi trong mắt người đàn bà
Và dòng sông lại hăm hở xô mình ra biển
Chảy giữa đôi bờ sao tránh được bên bồi bên lở, dòng đục dòng trong

Sông ơi
Lắng bao chua chát đắng cay
Đất núi vị tha cởi lòng cùng sẻ chia làm hạt sa bồi cửa biển
Lắng những oan khiên thù hận
Đổ ra mênh mông
Lắng tình yêu cuộc sống
Những đôi tay gân guốc chai sần
Ngan ngát bãi ngô vừa nhú
Trắng bắp chân trần con gái đôi mươi
Vàng hoe tóc trẻ trâu lốc nhốc da cháy nắng mặt trời
Vêu vao cùng sắn ngô nướng sượng

Thảng có tiếng chim chuyền gọi nhau đầu núi
Giục buồng cau muộn ra hoa

Mưa trên sông: nước về thênh thênh
Nắng toả vàng: dòng đi nối dòng
Nao nức sóng reo trên khuông nhạc
Miên man chiều đi dưới lòng sông.


Lá bàng lại rụng

Cha tôi sinh ra trên xứ sở này rồi trở về trong đất
Ngày cha đi, tuổi không còn trẻ để có quá nhiều nuối tiếc
và cũng chưa đủ già để chiêm nghiệm xưa sau
Ngày cha đi, ông nội tôi ngồi rất lâu bên gốc bàng đỏ lá
Lá thắm lên trời những giọt bầm
Buồn như đôi mắt ông nội tôi
Nhỏ máu

Rất có thể
Những người sinh ra cha tôi cũng nằm lại nơi này
Để lại mảnh khăn lữ khách xơ xác bay hoang nắng
Rất có thể
Người đàn ông, đàn bà xa lạ ấy đang dạo chơi
trong đồn điền cao su nơi mặt trời vỡ bóng
Không mảy may bận tâm về một vùng đất đã từng qua
Trong tôi
Khái niệm nào về họ cũng mơ hồ như rừng đêm u uẩn

Kí ức tôi mãi mãi là một người đàn bà răng nhưng nhức hạt na
Tấp tởi ngược Tuyên Hà, chao chát xuôi Thanh Nghệ
Tóc vấn trần kể truyện thơ thâu đêm ru cháu ngủ
Miếng cơm búng thơm se sẽ vị chè bồm
Quở: “Thánh họ đứa nào chê cháu tôi đen đủi”

Kí ức tôi mãi là một người đàn ông guồng chân khuya sớm
Bận mải bên những khung dệt mành mành
Cả đời một món ngon: mắm tôm bác trứng
Khoản tiền còm chi chút cháu học thêm
Đêm nằm đếm cột kèo mà nhắc tên bọn trẻ
Thương cháu con như muối mặn ngoài đồng

Chiều nay bất chợt gặp lá bàng lại rụng
Xoay trong mùa Vu lan
Bến nước quê tôi giờ thưa vắng chân người
Tôi chỉ gặp những cụ bà vừa đấm lưng vừa gom lá

Nhận ra mình tuổi nào thơ bé
Vụt lớn lên từ ống khói bếp mùn
Ông bà tôi cời lửa những chiều hôm.

 

Bay trong ánh sáng

 

Bay trong ánh sáng tìm anh
Những xoáy sâu vô tận bật mở ngàn con ngươi lân tinh
Từng thiên thể soi rọi mình đơn lạnh
Hoang mang chờ chết.

Trong nhau
Ta là tình yêu!
Mở cho em con đường vô tận
Con đường không cánh cửa
Để em rót đầy anh, tràn ngập anh rồi mê mải chảy
Lấp loá mùa trăng gầy.

Hiển lộ trên mắt anh lời mời
Biên giới hợp loãng
Tập làm hòn cuội  đáy sâu đồng nhất

Đại dương đổ về sông
Sẽ thấm vào anh từng giọt lành, từng giọt em trìu mến
Sẽ đắm trong anh vô điều kiện
Ta là tình yêu!

Trong tĩnh lặng
Tình yêu mang ngôn ngữ riêng mình
Vượt e dè, sợ hãi
Mở con đường đến tận cùng nhau.

Phạm Vân Anh