Nhà thơ Dung Thị Vân
Mặc lời
1-
Lá trở màu – còn có mùa
Con người đổi dạ chẳng chừa mùa chi
Lòng ngươi bên bấc bên chì
Bên nào máu cũng vô vì vô tâm
2-
Chiều rơi những giọt thanh âm
Giọt như ngấn lệ giọt bầm ruột gan
Giọt kia đọng lại trên ngàn
Như im lặng giữa trần gian gọi mời
3-
Cây kia vẫn đứng bên trời
Mặc cho khắc tiết mặc lời thế nhân
Mặc mùa thay đổi xoay vần
Mặc cho cuộc ấy kim ngân bên đàng
4-
Gió mùa trở ngọn lang thang
Ngẫm thời tiết cũng ngỡ ngàng quạnh mai
Ta về xỏ lại gót hài
Bỏ quên trần thế lời ai thầm thì.
Thêu áo tình nhân
Cuối tháng ba
Trời Đông – lộng Tây – bụi Nam – gió Bắc
Người hẹn nhau
Khi trời đất nhả màu
Người đi
– lệ trắng mùa hoa đỏ
Kẻ ở nơi này
– ngậm cánh phượng rưng rưng
Lá vàng xao xác bờ cỏ úa
Nhớ mắt người đi luyến ngập ngừng
Ngàn thương nhỏ mãi trong tim rỏ
Trăm năm ví tựa giấc chiêm bao
Cuối tháng ba
Người có về xâu nỗi nhớ
Vẽ lại khoảng trời đã hóa đá xanh miên
Thêu áo tình nhân ta chưa bao giờ khoác.
Xác lá vàng côi
Ta đã đi qua
-bao nhiêu mùa lá thắp
Ngọn gió trùng luân
Trở giấc gọi sang miền
Mùa lá chết
Anh gom chiều viễn thiết
Lật mùa thu
Phủ gót bước em về
Chiều bâng khuâng
Anh vô tình bên cội lá
Để xác vàng thu
Gió trở gọi sang mùa
Ta ngơ ngác
-bên hiên chiều vàng rạ
Đếm hoàng thu
-hiu hắt phủ ven đường
Anh quay lưng
-quên một mùa hóa vãng
Ta lặng nhìn
-từng xác lá vàng côi.
Chiều cô phủ
1-
Chiều cô phủ
Vàng hôn miền viễn tận
Nhặt lại tháng ngày ly quạnh những men côi
Ta xâu lại hóa tàn tro dĩ vãng
2-
Cánh cửa khép
Như trang tình đóng lại
Lật nỗi lòng
Xếp lại những tàn phai
3-
Chiều cô phủ
Vạt nắng chiều đã tắt
Mặc người
Trang giấy mới kết tinh
4-
Chiều cô phủ
Tiếng côn trùng khiếp sợ
Chúng hòa vang
Nghe lạnh bàng hoàng.
Dung Thị Vân