Chiều giáp tết
Chiều giáp tết, cả nhà đi viếng mộ
Khói hương trầm hòa lẫn với màu sương
Đường thênh thang, những linh hồn mở cửa
Đón mùa xuân, hơi ấm rất tình người
Cha mất sớm nên mẹ già trước tuổi
Mắt nhòa dần hun hút những đường kim
Từng chiếc áo may cho con từ thuở
Mẹ không ngại ngần thao thức từng đêm
Ngày cha đi, vườn nhà xơ xác lá
Cây bưởi sau hè thương nhớ thiếu mùa bông
Đàn con dại, mẹ hai vai trĩu nặng
Đôi tay gầy dìu dắt những mùa đông…
Ngày giáp Tết mắt nhìn theo hương khói
Vun vén từng ngày mong mỏi nỗi lia thia
Nghe tiếng than côn trùng – câu hò hẹn
Mẹ thì thầm câu chuyện thắm tình quê
Những ngày đông mong chờ tia nắng ấm
Mẹ tảo tần hương cúc giậu hoa leo
Các con lớn vườn nhà thêm trái ngọt
Giáp Tết rồi, ngoài ngõ tiếng đàn reo!
Tác giả Hồ Xuân Đà
Khát vọng mùa xuân
Có phải chăng, vàng mai khoe sắc thắm?
Đón xuân về, áo mới phất phơ bay
Có phải chăng, mây trời đang hò hẹn?
Thả sợi hồng rực rỡ bóng đầy tay
Từng hạt nắng kết hoa vàng trước cửa
Bên hiên nhà xao động tiếng đàn rơi
Như nhắn gởi đôi điều anh đã hứa
Đón xuân nầy – duyên dáng lắm người ơi…
Và có lẽ, không gian thiêm thiếp ngủ
Nên vi vu gió nhịp khúc xuân tình
Và có lẽ, nụ xuân vừa hé nở
Nên dung nhan cây cỏ rất đa tình…
Em khát vọng, mùa xuân này mai mãi
Để có còn tay ấm ở trong anh
Để mở cửa thanh xuân về ngự trị
Để tâm hồn e ấp những ngày xanh.
Hồ Xuân Đà