Màu của đất – Chùm thơ của Lê Lâm

563

Thương hạt gạo quê nhà

Gạo ở đây vẫn hạt gạo quê nhà
Cơm ở đây được ăn tự giác
Họ đâu phải là người đói khát
Học sinh mới ra trường tháng đã nghìn đô.

Tôi gặp ở đây những người quen cấy hái cày bừa
Một nắng hai sương chăm chút cho hạt lúa
Có đổi đời được không
Nhưng muốn thoát khỏi lam lũ
Chưa ráo mồ hôi đất bằng lại đổ xuống cao nguyên
Xứ sở của cọ dầu khắp lũng dưới thung trên
Không thấy bóng người chỉ màu sắc dọc ngang đất nước
Những thành phố mọc lên dưới mùi thơm ngào ngạt
Chuyến bay rời sân ga hải cảng đón những con tàu
Người ta đến vì hương thơm của dầu
Và cọ đã mang đất nước này ra ngoài xứ sở.

Biết đâu có người trong số họ
Sang quê mình xem trồng lúa trồng khoai
Biết đâu những người dân sang đất nước này
Lại vào nhà máy cất chưng dầu giúp họ
Hay lại bồi vào gốc cọ
Bằng sức lực người vun trồng
Ra đi từ vùng lúa
Nào đâu phải chọn ngày nông nhàn
Đến đây lại ăn hạt gạo mình từng ăn
Gạo ở đây lại rẻ
Mà ở nhà thường phải ăn dè
Vụ trước lo cho vụ sau
Bởi nắng mưa bão lụt
Nếu không đến xứ người làm sao hiểu được
Người làm đồng lại bỏ đồng ruộng ra đi…

Cao nguyên Genting, 2006

Màu của đất

Ai bảo đất màu nâu màu gan gà
Tôi đã tin như tin vào sự thật
Lâu dần theo thói quen
Cũng quên đi cái màu của đất
Đến hôm nay tôi mới nhận ra

Những người dân chất phác thật thà
Chân chẳng dép giày
Cũng như quê tôi thôi
Áo quần đâu có màu mè sặc sỡ
Phổi mở rộng đón hơi của gió
Nhịp tim mình hồn hậu với đất đai
Hoàng hôn khép mặt người chưa chịu ngơi công việc
Sáng ra đồng làm dậy cả ban mai
Đất ở đây đã không phụ người
Dù dưới thung sâu
Dù trên dốc cao
Tưởng hạt không thể nào bám nổi
Không có chỗ cho hoang dại
Chỉ bốn mùa cây trái sinh sôi
Đất trằn trọc như người trở dạ
Người cho đất không tiếc sức người

Chuyến tàu qua vùng đồi
Xe men theo lũng hẹp
Mặt người cứ loáng qua trên cánh đồng nối tiếp
Người lẫn vào cây
Cây vây bọc dáng người
Chân lạc lối giữa màu của biển
Khách đến từ xa tưởng chừng tan biến
Vào trời đất bình nguyên
Màu của đất
Màu của sự bình yên
Không ngơi nghỉ dưới tay người vun xới
Người làm đất trẻ lại
Đất cho người nguyên vẹn một màu xanh.

Vân Nam, 7 – 2005
Hà Nội, 8 – 2005

Quốc đảo

Ngỡ chìm giữa đại dương
Bốn bề là nước
Chỉ có người đi mấy ai đến được
Đảo bị lãng quên trong trí nhớ loài người

Kỳ lạ thay đã đến một lần rồi
Cứ muốn làm du khách mãi
Phải gió biển đã lấy đi hết bụi
Hay chính mặt bằng kia bụi phải ẩn kín dưới lòng đường
Để những ngôi nhà vươn lên chót vót cao tầng
Chạm trời xanh chìa bàn tay vẫy gọi
Máy bay con thoi trắng không ngơi lui tới
Bước trên đường hội đủ mọi màu da
Vượt hàng nghìn cây số đến đây chẳng hề cách xa
Cả thế gian chừng nói chung một tiếng nói
Chẳng thấy ngỡ ngàng khi cầm tay nhau
Ở đâu diệu vợi
Đâu ngăn cách bởi thói quen, tính nết con người

Đảo là nơi nối mọi chân trời
Khi thảnh thơi người ta lại lần tìm ra đảo
Muốn tìm điều ẩn giấu
Bí mật của thiên đường
Trên mặt đất chưa một lần qua…

Có gì khó cắt nghĩa đâu
Ai cũng muốn nhận đây là nhà
Dẫu sau mỗi lần đến rồi đi
Lại tìm về nơi cắt rốn chôn rau thân thuộc.

Sen – tô – sa, 2006

L.L