Mùa hè bỏ vụ – Tản văn Phan Thành Đạt

56

(Vanchuongphuongnam.vn) – Ruộng ở chỗ tôi, năm nào cũng được canh tác ba vụ: đông xuân, hè thu và thu đông. Nhưng có một năm, không hiểu vì sao, đất đai không được tưới tắm đúng mùa, hay có thể vì những khó khăn của người dân trong xóm, vụ hè thu đã không được gieo trồng. Ruộng bỏ hoang, không còn những lớp lúa xanh mướt hay những lớp nước ngập lấp xấp dọc bờ đê, chỉ còn lại mặt đất khô nứt, những gốc rạ gầy guộc trồi lên như những bàn tay già cỗi, nứt nẻ dưới cái nắng oi bức. Cánh cò thỉnh thoảng vỗ cánh chậm rãi qua bầu trời cao vời vợi, như nhìn lại một miền ký ức đã vắng bóng.

Tác giả Phan Thành Đạt

Không còn ruộng lúa, không còn mùi nước mặn mùi bùn đất, đồng ruộng trở thành một không gian mênh mông và tự do. Đất hoang không phải là dấu hiệu của sự thiếu thốn, mà là một sân chơi rộng mở cho những đứa trẻ làng quê. Cả xóm như một buổi chiều tĩnh lặng, không còn công việc đồng áng, không còn tiếng cuốc, không còn sự vội vã của mùa vụ. Mọi thứ như chững lại để nhường chỗ cho những giờ phút vô tư, bình yên.

Với chúng tôi, những đứa trẻ lớn lên trong cái nắng, cái gió ấy, mùa hè năm đó không giống như những mùa hè khác. Không phải những buổi sáng cuống quýt với công việc nặng nhọc ngoài đồng, không phải lo lắng về mùa màng bấp bênh. Thay vào đó là những giờ phút tự do, không gian vô tận của đồng ruộng trống trải. Chúng tôi đã tìm thấy một thế giới khác, một thế giới không có giới hạn, nơi những diều giấy bay cao trên bầu trời, nơi những trận đá banh dọc bờ đê, nơi những hang chuột ẩn nấp dưới lớp đất cứng nứt. Không có ruộng lúa, đồng ruộng lại trở thành một sân chơi lớn, nơi trí tưởng tượng của chúng tôi được thỏa sức vẫy vùng.

Không gian ấy như một mảnh đất của sự kỳ diệu, nơi mà mỗi đứa trẻ có thể vẽ lên những câu chuyện riêng, đắm chìm trong những trò chơi tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại mang đầy ý nghĩa. Chúng tôi lôi nhau đi đào hang chuột, tìm những dấu vết nhỏ xíu mà những con vật đã để lại. Cả bọn chơi đến quên cả thời gian, mồ hôi ướt đẫm, quần áo bẩn thỉu, nhưng trong lòng lại thấy bình yên đến lạ. Chúng tôi ngồi dưới bóng cây gáo, ăn bánh in, bánh quy vụn, uống nước cam mát lạnh, hít thở không khí trong lành của đồng quê. Mỗi một hơi gió lướt qua mặt, mỗi một nhịp cánh diều bay lên đều mang đến một cảm giác thanh thản, như thể thế giới này không còn gì đáng lo toan.

Cả bọn cảm nhận được một thứ hạnh phúc giản đơn, không phải là những thứ vật chất, mà là những khoảnh khắc sống trọn vẹn trong niềm vui bé nhỏ. Chúng tôi ngồi cùng nhau, tựa lưng vào nhau, như một nhóm du khách đi du lịch trên những cánh đồng bao la, không có khói bụi, không có sự bon chen. Chỉ có gió, có những chiếc diều bay lượn trên cao, có những nụ cười ngây thơ và vô tư. Mùa hè ấy trở thành một ký ức đẹp, một ký ức mà tôi biết sẽ không bao giờ phai mờ.

Đồng ruộng năm ấy không có lúa, không có mùa vụ, nhưng lại là một mùa hè rực rỡ nhất trong cuộc đời tuổi thơ tôi. Ruộng bỏ vụ là sự lo lắng của người lớn, là sự mất mát của những người làm lúa, nhưng với chúng tôi – những đứa trẻ, nó lại là một mùa hè tràn đầy những niềm vui, những trò chơi và những giấc mơ. Trong mỗi bước đi trên mảnh đất hoang ấy, chúng tôi không chỉ cảm nhận được sự tự do, mà còn hiểu rằng tuổi thơ, như những chiếc diều bay lượn trên bầu trời cao, cũng sẽ chẳng bao giờ quay lại được.

Mùa hè ấy, chúng tôi chơi, chúng tôi sống trọn vẹn, như thể không có gì là vô ích trong những khoảnh khắc ấy. Dù thời gian có qua đi, dù ruộng đất có lại được cày xới, những ký ức về một mùa hè đồng bỏ vụ vẫn sẽ ở lại trong tim tôi, như những chiếc diều giấy bay mãi trên bầu trời.

P.T.Đ