Ngô Kim Đỉnh may không ngã lên trời

2350

18.01.2018-21:30

 

>> Nhớ núi nhớ người

 

 

 

Đất thiêng

 

Mảnh đất cũ ủ ê ngôi nhà cũ

mơ mơ những tán cây, dây leo dăng mắc

có thật không cái màu xanh

khi cả tiếng chó, tiếng gà

và hơi ấm con người thiếu vắng

Nền nhà ơi, mảnh vườn ơi tôi đang đứng đây

cái thằng bé nhút nhát, nghịch ngợm

của bao năm về trước

mà có lẽ lớp cây nhâng nhâng, dài dại

thế kia chắc gì hiểu được

Dưới lặng im thăm thẳm đất đai

đang lưu giữ của tôi núm ruột

Núm Nhau tan hòa lòng đất

nâng tôi chập chững bước đi

 

Tôi vẫn trở về, tôi lại trở về

đâu hồn nhà cùng hơi ấm đất nâu

Hai mái rêu phủ phục trên xác nhà

lún xiêu phên dậu

Những cánh cửa nứt thủng

mặc gió luồn chơi cùng mùi ngai ngái ẩm mốc

Có nhận ra tôi mười tám năm ra vào

tỳ bậc cửa ngắm dòng sông le lói dáng buồm

và nhìn con đường đỏ bụi

Dòng sông mải chảy

cả chỗ vắt vẻo chơi cùng lũ bạn

hái nhãn, tắm chuồng sạt trôi đâu mất

Đã con đường láng nhựa

thấy đâu những khe rãnh

những mô đá ngậm bao lần tôi ngã vấp

 

Chỗ kia cây vải cây hồng đã từng đại thụ

chỗ kia đã từng hoa, đã từng quả, đã từng…

Góc này đây giường Cha tôi nằm 

góc này đây chiếc đòn chèn cửa làm roi

mỗi khi tôi chậm đi mua rượu

hay rượu cãi lại Cha cũng tôi chịu cả

Góc này đây các anh tôi và tôi đã nằm

chỗ này chiếc bàn học từng mê hoặc những chân trời

những cơn đói, ngủ cùng nước mắt

Góc này đây em tôi buồn, ốm và mất

Chỗ này bếp lửa bao năm tro than rừng rực

lòng giếng lở mỏi mòn ngân ngấn nước…

 

Anh em lần lượt mỗi người làm cuộc ra đi

những nhiệt huyết trầm hùng vào chiến tranh vệ Quốc

Xưa một lối đi khi về mấy ngả

muôn mặt thời bình vồ vập níu nhau

đất xưa cũ phù an người xưa cũ

 

Bây giờ nấc lên từng bước chân mình

ngỡ vấp phải roi tre

vấp phải cạnh bàn những đêm dầu cạn

Vấp phải câu mắng của Cha, lời thề của rượu

vấp phải dòng sông không dám bơi

vấp phải con đường không dám chạy…

Thế mà tôi cũng đã ra đi

để biết đường trở lại

để biết cuộc đời còn một mảnh đất thiêng

 

 

Ngày cưới

(Cho H)

 

Ngày hai sinh linh hòa một

có người tặng bộ Bài Tây

những con Át con Hai bích nhép

 

Ta cách Loa Thành vài tầm tiếng vọng

xé tay đào giếng, trồng cây chắn bão che mưa

trái tim giữ nhịp

 

Khởi nghiệp – Vua Hùng chọn núi

cuối ngai vàng – Pha Ra Ông xây Kim Tự Tháp

đi một đoạn đời – anh gặp em

 

Kỷ niệm nay ta có con

con lung linh hơn những ngọn nến sáng nhất

em dịu hơn những bông hoa đẫm sương

Hạnh phúc không thể nào thế chấp

hai bàn tay bươn bả biển đời mình

                                                                               

1992

Nhà thơ Ngô Kim Đỉnh

 

 

Lực hút

 

Anh trèo cây bị ngã

may không ngã lên trời

nhờ lực hút quả đất

chỉ rớt về gốc thôi

 

Anh xoay giữa biển đời

cũng đôi khi chóng mặt

nhờ có em – vầng trăng

hút triều dâng trong mắt

 

1992

 

 

Gặp đồng hương

 

Dăm cọng hoa súng làm rau

hai xị rượu với chùm bánh ú

bến chiều ghe máy hút xa

 

Dô đi

mời nhậu sao ly đầy loang ánh tối

An Dương Vương mất nỏ thần

Từ Hải chết đứng không còn cổ tích

chút cơ lỡ đời mình đáng mặt nhìn nhau

 

Tạo hóa nhào nặn con người thiếu đủ

cũng vui buồn như Mẹ sinh ta

Đám lục bình nổi trôi

so đời ta sao được

 

Gió sông Vàm vuốt những cánh chim

dạt phía Núi Bà

anh có nhớ miền sông Đà – Núi Tản…

 

Ly rượu lăn nghiêng

Con nước lớn sắp duềnh trở ngược

thôi

chỉ biết là ta đã gặp nhau

 

Châu Thành – Tây Ninh 12.1994

NGÔ KIM ĐỈNH

 

 

TIN THƠ: 

 

>> Trần Thế Vinh mùa yêu đã cạn

>> Đặng Hoàng Thám hẹn với mùa đông

>> Nguyễn Thị Hạnh Loan giấc mơ cũ buốt một thời thiếu nữ

>> Đỗ Thượng Thế mơ gì xa hơn

>> Huỳnh Thúy Kiều đánh thức sông Hồng

>> Trần Xuân An mùa văn chương trái đất sinh sôi

>> Tôn Nữ Thu Thuỷ có ngôn ngữ không lời

>> Thành Chung bàn tay đan cho biển áo mới

>> Lương Minh Cừ màu hoa em đã gói lời gửi trao

>> Lê Mỹ Ý giữa mộng và thực

>> Vương Hoài Uyên gửi cánh chim trời

 

 

>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…