Bâng khuâng mùa hạ cũ
Nắng Hạ vàng nhẹ rơi thềm vắng
Em có nghe tiếng ve nức nở khúc biệt ly?
Từ độ em xa mái trường
Cánh phượng buồn rưng rưng
Gió mây hững hờ trôi trên lối về bằng lăng tím
Giờ em về phương trời nao?
Những chiều Hạ mưa giăng ngập phố
Dưới hiên xưa bụi thời gian xóa mờ kỷ niệm…
Ta ngơ ngác tìm màu áo lụa trắng trinh nguyên
Từ thuở tóc nhung mềm, mắt biếc
Ta vẽ em trong khoảnh khắc vu vơ
Gởi hồn thơ vào những ngày xa cách
Nghe tiếng tự tình…
Sâu thẳm trong trái tim nồng say
Nghe mưa Hạ buồn như lời than thở
Hàng ghế đá bâng khuâng mùa Hạ cũ
Ngày tháng xa, em còn nhớ mái trường xưa?
Cánh phượng hồng nghiêng bay
Gió đong đưa đầy sân vạt nắng lụa
Giờ mình ta ôm nỗi nhớ nào nguôi.
Mưa tháng sáu
Từng giọt buồn nhẹ rơi trên cung phím
Tiếng tơ lòng chợt dâng đẫm mùa sang
Lá rơi nghiêng bên đường cây xào xạc
Lòng bồi hồi, nghe khắc khoải miên man…
Nắng Hạ ơi! Ươm mềm lên suối tóc
Cánh phượng hồng ngan ngát lối mộng mơ
Sân trường cũ còn vương bao kỷ niệm
Thương người đi để năm tháng ngẩn ngơ
Em có nghe tiếng ve sầu than thở?
Mưa giăng đầy màu nhung nhớ chia phôi
Vòng tay ấm níu tình xa, xa vội
Bờ môi mềm, còn xao động lòng tôi
Về không em, chiều Hạ mưa tháng sáu?
Góc phố xưa hằn in dấu rêu phong
Đàn tôi rung nhạc lỡ làng cung phím
Rưng rưng, hồn réo rắt khúc chờ mong
Hạ vàng
Giọt Hạ vàng
rớt mênh mang
vương bờ vai lụa
mượt làn tóc mây
Sân trường
trống giục chia tay
phượng rơi lác đác
gió bay hương nồng
Bằng lăng
tím lối mênh mông
bồi hồi… lưu luyến
tuổi hồng
sách thơm
Nhặt vần thơ mộng
ủ ươm…
ép trang lưu bút
nhẹ vương vấn lòng.