Nhà thơ Đặng Tường Vy
Phố buồn ngưng thơ
Con phố buồn thênh không đón em
Hỏi sao hờn dỗi vờ không quen
Nắng buồn buôn chuyện mây di tản
Em đứng tần ngần dạ rối ren
Hỏi phố gần đây giấc có ngoan
Vắng con sẻ nhỏ đón mùa sang
Bàn chân quen lạ tàn dư rớt
Phố đứng một mình, phố bất an
Phố buồn ngưng thở nhiều suy nghĩ
Phố cũng như mình với khẩu trang
Lẽ nào miễn nhiễm còn thiên vị
Để phố ngẩng đầu, phố bước ngang
Có bao giờ thấy sầu cao lũy
Hỏa táng lưng trời, trời thở ran.
Miền tây năm 2020
Thương quá miền tây đất nước tôi
Đồng xanh gục ngã óng lưng trời
Giọt mồ hôi mặn chan đời cạn
Ngửa mặt than trời, trời mím môi
Miền tây thương quá, miền tây ơi
Cá nắm tay tôm từ giã đời
Trút cạn tâm tình trong tiếng thở
Hạn này hạn nữa giống nòi phơi
Miền tây khát cháy giọt mưa rơi
Khát tiếng yêu thương của đất trời
Tiếng sét vang rền vui trẩy hội
Tép tôm đoàn tụ vẫy vùng bơi
Miền tây ngan ngát, sắc mây trôi
Chín nhánh Cửu Long màu mỡ bồi
Nặng hạt phù sa vun nắng mới
Ta vào mùa gặt hái niềm vui
Ngày mai mùa hạn sẽ rong chơi
Lúa chín trĩu cây, trĩu tiếng cười
Xuất khẩu Nước mình hơn Nước bạn
Miền tây yêu lắm, miền tây ơi!
Quá giang nỗi buồn
Anh, đồng hồ báo thức
Gọi tiếng yêu dậy mùa
Khoé chiều buông rưng rức
Hỏi mây đời điểm chưa
Đêm cuộn khoanh dỗ giấc
Nỗi buồn thắt thẻo rơi
Bóng tối vây đất chật
Miền không anh đắp bồi
Đừng làm chim bói cá
Say mặt hồ trăm năm
Nhịp thời gian hối hả
Mình phải ngắm trăng rằm
Trang sức đời tô điểm
Dù bóng tối phủ vây
Dù nỗi buồn xâm chiếm
Ta hãy cố dựng xây
Ủ men trong bóng tối
Ta quá giang nỗi buồn
Níu dòng nước chảy suông
Thắp trăng tình sáng mãi.
Đặng đừng lạ quen
Thu về ríu bước trời Tây
Hồn em mở cửa đón ngày không anh
Vuốt chùm ký ức treo mành
Rách bươm ngày cũ buông nhành tích xưa
Trời Tây mùa lạc bước mùa
Bàn tay năm ấy còn thưa thớt tìm
Chữ treo trên đỉnh lung liêng
Vần thơ em viết chung chiêng trả đời
Bến buồn tóc rối tả tơi
Ẩm rêu thềm cũ tiếc thời nồng men
Ao nhà có rộ mùa sen
Quê người em bước lạ quen ngập ngừng
Chào nhau tiếng đặng tiếng đừng
Úa lòng xứ lạ lưng chừng, nghiêng em
Tên anh phố gọi từng đêm
Góp gom bóng nhớ em nêm giấc lành.
Thương cội nhớ nguồn
Vân vê sợi chỉ vô thường
Lát thời gian mỏng như sương đầu cành
Hôm qua lộc biếc chồi xanh
Khoác mình chiếc áo lợi danh lập loè
Lập loè bóng đóm soi tre
Mẹ già ngóng trẻ hàng me cuối đầu
Thương đời mấy khúc nông sâu
Mẹ nay mái tóc bạc màu thời gian
Thời gian sương sớm giăng màn
Nắng chiều tất tả cháy ran phận người
Mong manh hàm tiếu nụ cười
Ơ hay, cát bụi rót ngời lời chia
Lời chia ai rót đêm khuya
Trò chơi cút bắt đầm đìa lệ tuôn
Phút giây thương cội nhớ nguồn
Mẹ già chín rụng bên vườn thời gian
Bao giờ tay nắm tròn gang
Bên cơm mẹ nấu giòn tan tiếng cười.
Đ.T.V