Se ước mơ mình lạnh ngắt sợi mưa ngâu – Thơ Trúc Linh Lan

458

Khoảng trắng

Ta thấy quanh mình như một giấc mơ dài

bàng bạc trong ký ức đầy mù sương

Nhìn những con rối đang múa may trên sàn diễn

Bình hoa giả điểm tô quá nhiều màu sắc

 

Ta thấy niềm tin lẫn vào góc khuất

Tiếng kêu âm vang hư ảo

Trôi đi trôi trong tiếng sóng phù du

Trôi đi trôi đi… những câu thơ phù phiếm

 

Trên bàn

Đóa cúc mùa thu

cốc rượu sim chiều tím

Ta nhặt nhạnh cọng mưa đem buộc lấy nụ cười

Con gió xô đẩy buồn vui qua từng mùa lá rụng

Ta se ước mơ mình lạnh ngắt sợi mưa ngâu

 

Kim đồng hồ trên tường khoan nhặt trước sau

Quyển sách nhỏ mở những trang đời hạn hẹp

Ta thắp mãi ngọn lửa trong tro tàn góc bếp

Nghe trong tâm tưởng mình

Khoảng trắng,

Đìu hiu.

 

Xoè bàn tay không

Tôi nhặt nhạnh gì?

 Cát?

 gió…

Từng con còng liêu xiêu ngược triền sóng vỗ

Ước mơ trắng xóa phía trời xa

Cụm mây tình nhân dắt díu nhau đi tìm khu vườn cổ tích

Adam, Eva!

Bên kia tầng đá núi chất chồng

Bàn tay tôi trống rỗng,

Từng chiếc thuyền đánh cá ngoài kia chông chênh hy vọng

Lũ cá ngu ngốc chui vào,

No ấm buổi bình mình!

 

Tôi ước mơ gì

Khi hàng thùy dương trùng trùng lá đổ

Tôi ngẫm nghĩ gì? Khi người đã khuất ráng chiều xưa

Nhớ về một vùng ký ức đã lãng quên?

Vài ba câu thơ tình cũ rích

Cái vẫy tay giã từ…

Rất xa

Rất mơ hồ!

Còn chăng hoài niệm?

Chẳng có chút nào lãng mạn

Để tự tình cùng biển xưa

 

Tôi nhìn biển mưa

Nghe sóng gọi trùng khơi

Đỉnh núi khắc lời hò hẹn

Xòe bàn tay không

Hiu quạnh!

Đong đếm phận đời cát bụi, phù vân.

 

Ghép trăng 

Những mảnh trăng tung tóe

Tôi ghép miệt mài mà trăng vẫn không rằm

Hàng cây cứ xào xạc buồn

Con đường lặng im

 

Tán bàng đón trăng lóng lánh ướt

Như nước mắt buổi chia tay

Ai biết bao giờ gặp lại?

Trăng chảy đầy khuya

 

Tôi ngồi nhớ bâng quơ

Nghe đâu đó một tiếng đàn

Giọt nào rơi vào ký ức

Thật đau!

 

Ánh đèn nhấp nháy ngoài khơi

Trùng trùng sóng vỗ

Vỗ vào từng mảnh ghép dở dang

Nghịch lý một con đường

 

Song song không điểm hẹn

Chỉ kịp nắm tay nhau một lần

Con tàu rời ga

Cuộc đời có những cuộc chia ly không bao giờ gặp lại

Dù trái đất có tròn.

 

Ta thành người năm cũ 

Ta rong chơi trên cát

Một trò chơi trốn tìm

Ai là người bịt mắt

Ai trốn hoài không ra?

 

Bốn mươi năm, ừ xa!

Một chặng đường bạc tóc

Ta làm người đi trốn

Lạc cung đường phu thê

 

Ta lầm lũi bước về

Biết là mình soi bóng

Biết lòng mình vắng trống

Mặc kệ người ngóng trông

 

Rồi ta cũng sang sông

Người cũng đỏ pháo hồng

Trong lòng còn nỗi nhớ

Như biển đời mênh mông?

 

Ta tìm trên cát mịn

Dấu chân ta ngày xưa

Đặt một cành phương đỏ

Nhớ bao mùa xa… Mưa!

 

Ta tìm trong ký ức,

Một chút nhớ thương ai?

Tháng – Năm… chợt quá dài

Ta thành người năm cũ.

T.L.L