Nhà thơ Trần Thế Vinh
Trăng mùa lũ
Nước đồng cắt mặt trời xanh
Chênh vênh dáng núi. Chòng chành bóng trăng
Đêm vờn đuổi sóng lăn tăn.
Nửa soi mặt lũ, nửa hằn vết mây
Trăng nghiêng xuống vai em gầy
Đắm mình trên chiếc xuồng cây bềnh bồng
Ta làm sào vắng quạnh mông
Bên em chèo chống. Qua vòng lo toan
Núi cao. Cao dáng mỏi mòn
Trăng chênh chếch sáng giữa vòm nước đêm !
Hai mươi lăm năm giỗ chị
Sắt se lòng. Gọi chị tôi
Sao rơi một đóm, tối trời trăng suông
Đất này chị gởi nắm xương
Chờ ai đoạn khói tàn hương. Lần về ?
Lá rụng trắng đoạn đường quê
Ai gom thắp ngọn lửa tê tái chiều
Tay nâng một lá vàng rêu
Lẻ loi em giữ ráng chiều gian truân .
Nhớ năm… Giặc giã khốn cùng
Chị đi cắt ngọn lá rừng che thân
Dang mình tắm gió phù vân
Nhường em chiếu ấm, nhường phần cá tươi
Chị già trước tuổi ba mươi
Em vừa đọc được tiếng Người. Chị đi…
Lần giỗ chị. Em ước gì
Cùng về ăn cỗ, cài khuy áo hồng
Hoa tươi, đèn chớp, rượu nồng…
Cho hồn chị có tấm chồng. Em vui.
Năm qua tháng lại. Đời người
Chị tôi còn đó xuân tươi đong đầy
Rằng đang mai một dáng mây
Gió ơi đừng thổi, héo cây má đào
Chị nào ăn cỗ mâm cao
Chỉ thèm tô cá canh rau đắng vườn
Trái ớt đỏ chín, dầm tương
Hồn quê ấy đã dẫn đường. Chị đi…
Năm nay giỗ chị. Chị ơi.
Hiểu ra em đã mồ côi linh hồn.
.2005
Hà Nội ga Hàng cỏ & tôi
Ngập ngừng
Chen bến. Xuống Ga
Mưa rây như đã nhạt nhòa Thăng Long .
Mấy đêm thao thức với lòng
Ta trinh bạch
gió sóng Hồng, Cửa Ô
Ráng chiều thôi thúc ý thơ
Liễu tơ còn rũ bên bờ hồ Gươm
La đà hương Sấu vấn vương
Ta như vừa mới cõi buồn bước ra .
Phố đông
ta lẻ sân Ga
Chạm thôi, hoa Sữa rơi là đà rơi
Tay trơn níu chặt lời mời
Một ngàn năm hẹn cuộc chơi Hà Thành .
Gió se
sương rắc mỏng manh
Quán khuya thức với năm canh đa tình
Ga buồn. Rời bến một mình
Lắc lư
trên chuyến tàu in bóng nàng .
Xuống. Lên
hai chuyến dở dang
Đường rây xuôi ngược bẽ bàng tình ta !
5.2007