Truyện ngắn Y Mùi: Người quê

1040

10.01.2018-07:00

 Nhà văn Y Mùi

 

 Người quê

 

TRUYỆN NGẮN CỦA Y MÙI

 

NVTPHCM- Bác sĩ Nhàn về hưu. Cả đời công chức đến lúc nghỉ hưu bà bác sĩ già chả có nổi quyển sổ tiết kiệm vài chục triệu. Nhà cửa thì vẫn y nguyên một phòng trên tầng ba ở một khu tập thể có sớm nhất Thủ đô.

 

Tuy bác sĩ Nhàn còn sức khỏe và dư khả năng phục vụ nhân dân kiểu bác sĩ gia đình, nhưng hành nghề ở phố là bất khả thi vì nhiều lẽ. Bà Nhàn quyết định trở về quê hương tìm chỗ “cắm dùi” sau hơn ba mươi năm cống hiến kiểu làm công ăn lương.

 

Một lần, bà Nhàn vui miệng kể với đám bạn đồng nghiệp rằng sẽ về quê mở phòng khám thì một bà bạn khuyên:

 

– Tôi chả biết mụ nghĩ thế nào, chứ theo tôi thì không nên. Trông gì ở mấy ông bà nông dân nghèo ấy, ăn còn không no thì lấy đâu ra tiền chữa bệnh. Mà mụ đi lại thế nào? Quê xa, sức khoẻ đâu mà đi bằng xe máy mãi.

 

 – Thì cứ thử xem thế nào. Chơi không mãi cũng chán – Bà Nhàn cười.

 

Thực ra, trong thâm tâm thì bà Nhàn mở phòng khám không phải vì tiền, nhưng nói ra chỉ thêm bằng chứng xác thực cho chứng chập cheng thành mạn tính của bà.

 

Sau khai trương phòng khám vài tuần, lũ bạn đồng nghiệp hưu trí lại gặp nhau, vẫn bà bạn hay chuyện ấy hỏi ngay tình hình, bệnh nhân nhiều ít, thu nhập thế nào.

 

– Mới bắt đầu, bệnh nhân còn rón rén, khá mệt mỏi. – Bà Nhàn chỉ nói như vậy.

 

– Đúng là động cơ kinh tế. Mạnh thật đấy. Công nhận mụ này khỏe, như con trâu cày, đi đi về về như con thoi. Mà mỗi tuần về quê có kiếm được vài ba triệu không?

 

Nói đến tiền là bà Nhàn lảng chuyện khác.

 

***

 

Người em trai cùng cha khác mẹ đã rộng lòng, đón người chị chung huyết thống về mở phòng khám bệnh tư tại nhà mình. Hắn sửa chữa một gian chái nhà của ngôi nhà năm gian xây kiểu cổ nằm quay mặt ra đường cái để làm chỗ cho bà chị hành nghề. Bà Nhàn chạy đi chạy lại, qua tất cả các cửa cần phải qua, đến tất cả những nơi cần phải đến. Chứng chỉ hành nghề được cấp. Tấm giấy phép đủ điều kiện kinh doanh cũng đã nằm trong tay, bà Nhàn thở phào. Hóa ra, việc khám chữa bệnh tư nhân cũng là công việc kinh doanh cần rất nhiều điều kiện do ba, bốn cơ quan quản lý nhà nước yêu cầu với nhiều chữ ký và con dấu quốc huy. Cũng phải thôi, phải chặt chẽ như thế để lang băm khỏi làm bừa, lừa đảo dân tình. Y tế tư nhân được quản lý chặt chẽ thì dân chúng đỡ bị tiền mất, tật mang khi mang tấm thân gửi gắm. Cả cuộc đời công tác trong ngành y tế, bà Nhàn biết rất nhiều trường hợp tai biến, tai nạn nghề nghiệp do sự dốt nát của người xưng là thầy thuốc. Có những trường hợp tử vong rất đau lòng mà người ta chỉ biết đồn đoán do không gặp thầy gặp thuốc, nên mới ra cơ sự hay do số mệnh. Trời chỉ cho sống được có thế…

 

***

 

Công việc chuẩn bị đã hòm hòm, phòng khám chờ ngày tốt để khai trương. Chỉ còn thiếu tấm ri-đô ngăn phòng chờ. Cô cháu đang học ở một trường y tư thục, giúp việc cho phòng khám, nhờ bà bác nhân tiện đi may giùm (cái quần của nó cắt bớt gấu là xong). Hai bác cháu đo đo đếm đếm, đánh dấu cẩn thận phần ống quần cần cắt bớt.

 

Bà Nhàn đi tìm hiệu may. Bà bác sĩ già đi bộ thể dục tiện thể giúp. Bà ta rảo bước, hướng về phía một hiệu may cũng nằm ngay trên mặt đường làng, cách phòng khám chỉ khoảng hơn một cây số.

 

Ngày mùa. Đường làng, cũng chính là con đường liên xã đổ bê tông biến thành một thảm rơm vàng óng trong nắng tháng năm. Rơm mới được nắng dậy lên cái mùi thơm đặc trưng của làng quê mỗi khi mùa gặt về. Bà Nhàn nhẩn nha đi trên thảm rơm, vừa hít hà mùi quê khi mùa về, vừa ngắm nhìn những khoảng sân phơi no thóc đang rực rỡ vàng trong nắng. Một cảm giác rưng rưng dâng lên trong lòng bà bác sĩ già gốc nhà quê. Cứ như thể mùa vàng bội thu này là thành quả lao động của chính bà vậy. Mọi mệt mỏi tiêu tan. Bà chầm chậm bước, cố hít hà thật nhiều cái mùi mùa màng thân thuộc, tỏa thơm nồng dọc con đường quê trải dày rơm mới. Những bước chân như say. Bà bác sĩ già ngất ngây trong hương vị mùa màng.

 

Từ bao giờ nhỉ, bà Nhàn đã quên bẵng đi cái mùi quê này, cái mùi ngày mùa rất đặc trưng của làng quê mà chỉ có người quê mới nôn nao khi chợt bắt gặp.

 

Cuộc sống nơi làng quê thật yên bình!

 

***

 

Một tiệm may cỏn con. Lướt qua tấm biển hiệu trước cửa “Nhà may Sài Gòn – Nhận may vá và sửa chữa áo quần các loại”, một ý nghĩ bật ra trong đầu bà Nhàn, tay thợ vi tính nào thiết kế khuôn chữ cũng khá chuẩn đấy. Chỉ có điều sự phối màu không thoát được chất quê. Lũ màu vàng- xanh- đỏ… chen chúc nhau trên miếng tôn hình chữ nhật diện tích hơi khiêm tốn, rối hết cả mắt.

 

Cô thợ may chắc chỉ khoảng trên dưới ba mươi, ăn mặc “sành điệu” kiểu nửa quê nửa tỉnh, đang ngồi ôm bàn máy khâu. Bà Nhàn đã bước vào hẳn trong nhà. Cô chủ nhà may vẫn chúi mũi vào mấy cái lỗ chân vịt. Máy khâu vẫn lạch xạch chạy đều đều.

 

– Chào cháu- Bà Nhàn lên tiếng trước.

 

Cô thợ may vẫn không ngẩng mặt lên, cũng không đáp lại. Chắc nhiều việc hay phải trả hàng gấp đây, nghĩ thế và bà Nhàn thấy mừng vì người dân quê đã đạt tới ngưỡng no cơm, ấm áo. Nay là nhu cầu mặc đẹp, ăn ngon nên nghề may cũng dư dả việc làm. Tự nhiên, bà bác sĩ già trở nên dễ tính hơn mọi ngày, không chấp cái tội trẻ ranh vô lễ, bà Nhàn chẹp miệng.

 

Xem ra, cô chủ nhà may này cũng là người chịu thương chịu khó, ham làm. Gặp bọn trẻ chăm chỉ là bà Nhàn cảm tình ngay và có thể bỏ qua mọi lỗi của chúng. Trong khi chờ cô chủ nhà may dừng tay, bà Nhàn ngó lơ gian nhà chừng vài chục mét vuông của hiệu may vá gắn mác Sài Gòn. Mấy dây vải nguyên liệu màu sắc sặc sỡ, vắt chồng chất lên nhau áp sát tường. Lũ áo quần thành phẩm và đồ phụ kiện vá may lèo tèo. Bà Nhàn hơi thất vọng, rồi tặc lưỡi có may vá gì quan trọng đâu mà phải kén chọn hiệu với chả thợ.

 

Bà Nhàn vừa ngó nghiêng, vừa hỏi xã giao vài ba câu. Khi bà đề nghị làm ngay thì cô chủ bảo không được, dù bà có đề nghị trả thêm tiền công làm gấp, lấy nhanh. Hóa ra, làng quê này chưa bị tiêm nhiễm vấn nạn “bôi trơn” hiện đang rất phổ biến, như một loại dịch bệnh lây lan trong hệ thống các cơ quan công quyền từ cấp thấp đến cấp cao. Thôi đành chờ vậy.

 

Bà hỏi cô thợ may ham việc:

 

– Bao giờ lấy được nào?

 

– Phải sang tuần- Cô gái trả lời trống không.

 

– Sao lâu thế?

 

– Cháu đang nhiều việc, không làm ngay được. Cô không chờ được thì đi hàng khác mà may. Còn mấy hiệu may vá vặt ở làng này nữa đấy.      

 

Nghĩ cũng chả có gì gấp gáp, giữa tuần tới mới là ngày khai trương phòng khám, bà Nhàn chủ động ướm hỏi, chốt ngày lấy hàng:

 

– Thứ hai nhé?

 

Cô gái đáp vâng rất nhanh. Bà Nhàn thở phào, nghĩ thế là ổn.

 

***

 

Đúng hẹn, bà Nhàn đến lấy hàng nhưng phải về không vì cô thợ may đi vắng. Sáng thứ ba, bà lại đi. Nhà may Sài Gòn vẫn cửa đóng then cài im ỉm. Bà Nhàn đập cửa, gọi: “Cháu ơi! Cháu thợ may ơi!”. Rồi bà lại về tay không, trong bụng nghĩ cô gái này cũng hạng lười nhác thôi.

 

 Quá tam ba bận, bà Nhàn cũng lấy được đồ. Một cô gái chắc là em chủ nhà may vì trông khá giống cô chị, đưa ra cái túi nilon ghi rõ hàng bên trong và số tiền phải trả.

 

Mang túi đồ về đến nhà, bà Nhàn mở ra xem. Ôi thôi! Thất vọng tràn trề. Tấm ri-đô là vải phin trắng, một loại vải cực dễ may nhưng đường kim mũi chỉ nhăn dúm dó, xiên xẹo, vẹo vọ. Các đầu chỉ may thừa lồi xồi, lua tua. Trình độ may vá thế này chỉ là của người đang học việc. Bảng hiệu ghi như thế mà tay nghề thế này ư? Trương biển nhà may Sài Gòn thì thợ phải có trình độ chứ?! Bà Nhàn lẩm bẩm một mình. Thiệt tình, bà Nhàn rất bực mình.

 

Khi cô cháu thử cái quần thì sự thể còn tệ hại hơn. Nó chạy đến trước mặt bà bác hỏi:

 

– Được không hả bác?

 

Bà Nhàn bảo cô cháu quay trước, quay sau. Ngắm nghía một chập, bà lắc đầu, bảo:

 

– Hình như ống cao, ống thấp.

 

– Thế ạ? – Con bé hỏi với giọng thảng thốt. Nó đang ngóng cái quần mới để diện đi hẹn hò vào cuối tuần. Giờ thì hỏng bét.

 

– Cởi ra bác xem nào.

 

Bà Nhàn gấp cái quần lại, vuốt hai ống quần nghiêm ngắn, kiểm tra. Không thể tin được, hai cái ống quần ngắn dài hơn nhau đến vài phân chứ không ít. Đường may hai cái gấu thì không khá hơn tấm ri-đô là mấy. Bà Nhàn quả quyết:

 

– Tưởng chỉ tấm ri-đô trục trặc thì cho qua, dùng bàn là ủi kỹ chắc ổn, nhưng cái quần cũng hỏng thế này thì không được, bắt nó sửa lại.

 

Hôm sau, bà Nhàn mang túi đồ may hỏng trở lại nhà may Sài Gòn thì thấy cửa lại im ỉm đóng. Nhà may Sài Gòn lặng như tờ. Chiếc khóa treo lủng lẳng bên ngoài cánh cửa. Cô thợ làm đầu ở căn nhà đối diện  hóng hớt, nói vọng sang: “Nó đi ra thành phố chơi rồi, tuần sau mới về”. Bà Nhàn đành tiếp tục đeo cục tức ngày một nặng trĩu hơn trong lòng, mang túi đồ quay về. Bà quyết tâm phục chờ để bắt đền con bé thợ may tưởng tài cán, cành cao tự phụ, hóa ra tay nghề chả ra gì lại còn ham chơi hơn ham làm.

 

***

 

Phòng khám vẫn khai trương đúng ngày giờ dự kiến chỉ không có tấm ri-đô. Không có tấm ri-đô nên phòng khám trông thiếu kín đáo một tí. Cục tức trong lòng bà Nhàn rồi cũng tạm biến vì những ngày đầu khai trương, bà còn mải tiếp khách. Toàn là “khách hàng tiềm năng”. Họ đến để xem phòng khám mà không khám bệnh. Họ không khám bệnh không phải vì không có bệnh. Thậm chí, có người còn đeo vài ba chứng bệnh trong người nhưng người ta còn đắn đo. Người ta còn nghe ngóng. Người ta còn chờ đợi. Người ta còn dò hỏi chán. Dân chúng tò mò đến xem bà bác sĩ già từ thành phố về làng mở dịch vụ y tế, xem bà khám chữa những bệnh gì, tay nghề cao hay thấp. Phải nói là nườm nượp người, chủ yếu là do hiếu kỳ mà người ta rủ nhau ghé vào phòng khám.

 

Hiếu kỳ là một trong những thuộc tính truyền đời của con người trên dải đất hình chữ S chứ đâu chỉ có ở cái làng này! Dân làng tận mắt mục sở thị cái phòng khám bệnh tư mới khai trương, tuy nhỏ nhưng khá thoáng mát, sáng sủa; một thầy thuốc, bác sĩ “xịn” mà lâu nay họ mới chỉ nghe tên. Tuy vậy, họ vẫn bán tín bán nghi, nấn ná chờ để xem bác sĩ trung ương có những tài nghệ gì. Họ nghe lỏm tư vấn của bà bác sĩ khi có ai đó liều mình vào hỏi han khám thử.

 

Thường thì dân quê gan góc lắm, giữ tiền chặt. Bệnh nhẹ rồi sẽ tự khỏi. Chỉ khi bệnh nặng, thật nặng hay thật đau đớn, đau không chịu nổi nữa người quê mới moi hầu bao, nói câu khiêm nhường, như cả đời họ vẫn quen khiêm nhường: “Trăm sự xin nhờ bác sĩ ạ”. Chính thói quen coi thường bệnh tật, xem nhẹ sức khỏe như vậy mà không ít gia đình, không ít người quê vướng vào nợ nần chỉ vì cái sảy nảy cái ung. Bệnh nhẹ không chữa, khi bị nặng, bị biến chứng rồi thì tiền chất lên tiền bệnh cũng khó mà lành. Có nhiều khi tiền mất mà tật vẫn mang. Trường hợp xấu nhất thì tiền mất và người đi theo với tiền luôn.

 

Ở một làng quê khá xa chốn thị thành, tự nhiên mọc lên một phòng khám bệnh tư nhân mà biển hiệu còn hoành tráng hơn cả mấy hiệu làm đầu, nhà may treo mác Sài Gòn thì quả là một sự kiện lạ với người dân vùng quê chỉ trông vào đồng ruộng là chính. Người ta bán tin bán nghi. Bác sĩ chính quy mà phải về kiếm ăn quẩn ở làng quê thì cũng là chuyện lạ chứ! Dân lành có là con kiến hay củ khoai thì cũng không dễ lấy được tiền của họ đâu nhé. Họ ngắm nghía chán. Họ nghe ngóng chán. Họ chỉ quen thấy người quê đổ ra phố kiếm tiền chứ chưa thấy bác sĩ từ phố về quê mở phòng khám bệnh tư như thế bao giờ.

 

Những ngờ vực của người dân quê khi thấy bà bác sĩ già về làng mở phòng khám bệnh thì mãi sau này bà Nhàn mới biết.

 

***

 

Quay lại chuyện nhà may còm gắn biển hiệu “Sài Gòn”. Ba, bốn ngày trôi qua bà bác sĩ cuốn vào việc của phòng khám quên luôn nhà may Sài Gòn. Cô cháu phải nhắc:

 

– Bác không đi xử lý vụ ri-đô và quần của cháu à?

 

– Ừ, bác sẽ đi.

 

– Bác nhớ mắng cho chị ta một trận nhé. May vá chẳng ra gì nhưng tinh tướng lắm.

 

– Ừ.

 

Tranh thủ lúc phòng khám vắng khách (chính xác là vắng người xem khám bệnh), bà Nhàn lại túc tắc bách bộ vẫn trên thảm rơm vàng óng phơi dưới nắng về phía nhà may Sài Gòn.

 

Cô thợ may đang ngồi chơi, mắt hóng ra đường. Bà Nhàn thở phào, nghĩ đã gặp may, bằng giọng ôn hòa:

 

– Cháu đi đâu mà tít mít thế? Cô đến tìm, thấy cháu đóng cửa. Xử lý lại vụ này cho cô với.

 

– Cái gì? Làm sao?- Cô thợ may hỏi dồn, vẫn những câu cộc lốc, trống không giống như lần đầu tiên bà đến.

 

Bà bác sĩ già như chợt nhận ra cái điều đã thành hiển nhiên. Xã hội càng phát triển, khoa học công nghệ càng tiến bộ thì nét đẹp văn hóa trong lời ăn tiếng nói của lớp trẻ càng khó tìm, hiếm thấy hơn. Bà rút tấm ri-đô ra vạch lỗi của nhà may Sài Gòn. Bà Nhàn còn chưa nói xong cô thợ may đã cướp lời:

 

– Cháu may cho cả làng, may hàng cả cho các “xốp” thời trang. Chả ai phàn nàn gì. Mà cháu đã bảo cô rồi, máy khâu của cháu không may được vải rẻ tiền. Cháu chỉ may vải cao cấp thôi.

 

– Nếu cháu nói thế thì cô đã đi tìm hiệu may khác. Cháu chỉ bảo bận, không làm ngay được- Bà cự lại, trong đầu thì nghĩ loại này “xốp” thật.

 

Cô thợ may cầm tấm ri-đô lên, lật lật, xem xem, rồi chỏng lỏn:

 

– May thế này chứ còn thế nào nữa? Lần sau cô mang đi chỗ khác mà may. Cháu không thiếu việc làm.

 

– Mà cháu cẩu thả quá! Chỉ may còn thừa để tua tủa, chả cắt, chả nhặt đi- Bà Nhàn đã rất bực mình về thái độ khiếm nhã, hơi hỗn của cô thợ may, nhưng vẫn kiên nhẫn.

 

– Cắt đi là xong chứ có gì đâu- Vừa nói cô thợ may vừa lấy kéo cắt bỏ các đoạn chỉ thừa.

 

Bà Nhàn không còn biết nói gì về vụ ri-đô. Bà rút cái quần còn nằm im trong túi nilon, chìa về phía cô gái:

 

– Cái quần cắt bớt ống thì cháu cắt bên ngắn, bên dài. Bây giờ phải xuống hết gấu bên ngắn và đáp gấu vào có khi vẫn ngắn hơn bên kia.

 

– Sao lại thế được?- Cô thợ may hỏi lại bà khách rồi cầm cái quần lên ngắm ngắm đo đo. Khi thấy đúng là một ống dài, một ống ngắn, chủ nhà may Sài Gòn lý sự:

 

– Cháu cắt đúng như cô bảo, mỗi ống cắt đi ba “xen-ti”. Tại cái quần của cô ống ngắn, ống dài. – Vừa nói cô gái vừa lấy cái kéo tháo chỉ đường may gấu quần.

 

Ngẫm nghĩ thế nào, nhà may Sài Gòn lục vấn bà Nhàn:

 

– Sao ống quần không cân mà cô không bảo cháu? Cháu chỉ cắt bớt gấu thôi chứ đâu có so hai ống- Giọng chẳng mấy thân thiện, cô thợ may vừa nói, vừa lách cái đầu kéo nhỏ chuyên dùng vào các mũi chỉ nơi gấu quần, giật phừn phựt.

 

Bà Nhàn sợ cái mũi kéo sắc nhọn bập vào vải nên nhắc cô thợ may:

 

– Cháu cẩn thận kẻo rách quần đấy.

 

– Làm sao mà rách được. Vào vải thì cháu sẽ đền- Cô ta ném sự bực bõ vào bà khách.

 

Bà bác sĩ già thấy chán hẳn. Chẳng còn gì để nói, bà đành đứng lặng, nín thở xem chủ nhà may Sài Gòn vùng vằng cầm cái kéo giật đứt tung những mũi chỉ như thể chúng là thủ phạm gây ra cái sự bực bõ cho cô ta. Tháo xong hai cái ống quần, chủ nhà may lại đo đo, ướm ướm. Một vài khắc trôi qua, cô ta phán:

 

– Phải may gấu rất nhỏ. Cháu sẽ cắt bớt ống dài hơn đi một ít là ổn. Cô chờ một chút. Cháu làm ngay bây giờ đây.

 

Giọng cô ta đã bớt tức tối. Cô quẳng cái quần lên bàn như thể quẳng vào mặt khách, rồi quay quả đi vào nhà trong. Chắc có nồi gì đang đun nấu trong bếp, bà Nhàn nghĩ vậy.

 

Một hồi, cô ta trở lại ngồi vào bàn máy khâu. Ngẫm nghĩ thế nào cô ta quay ra hỏi bà Nhàn:

 

– Hôm trước cháu thay khoá cho cô chứ có phải cắt gấu đâu nhỉ?

 

Thật bực mình quá đi mất. Cái tờ giấy có ghi rất rõ nét chữ của chủ nhà may: “May rèm và cắt gấu quần, 25 ngàn đồng”, bà Nhàn đã ném đi mất.

 

Bà khách đứng lơ vơ ngó nghiêng ra đường, định bụng cố chờ lấy luôn cho đỡ mất thêm thời gian. Nhưng chỉ trong tích tắc, bà quyết định “ngược” cho lành. Bà thu nhanh, gấp gọn hai món đồ và xin chào mà không hẹn gặp lại nhà may Sài Gòn! Bà nghĩ, để nó cắt bớt, may lại, trong tâm trạng thế này thì chữa lợn què thành lợn chết toi mất.

 

Thấy bà khách bỏ về chủ nhà may bảo:

 

– Để đấy cháu làm lại cho cô ngay bây giờ.

 

– Thôi khỏi! Bye bye.

 

***

 

Trên đường về, bà Nhàn mất hết cả hứng thú với thảm rơm vàng, với nắng mới, với hương đất, hương trời và hương mùa màng đang dậy khắp làng quê.

 

Trước khi đi bắt đền nhà may Sài Gòn, cô cháu còn dặn: “Bác nhớ mắng cho chị ta một trận nhé”. Thế mà bà còn chưa kịp mắng nó thì nó đã xơi xơi mắng lại bà già.

 

Về đến nhà, bà Nhàn kể câu chuyện “đi bắt đền” không thành cho cả nhà nghe, rồi chốt hạ:

 

– May còn kịp tỉnh ra không cho nó sửa tiếp. Nếu cố bắt vạ nó có khi phải vứt bỏ cái quần của con bé đi cũng nên.

 

Cả nhà lại được một bữa chém gió thư giãn quanh chủ đề nhà may Sài Gòn. Ông em cùng cha khác mẹ có vẻ từng trải lên giọng khai nhãn cho bà chị lâu nay đã bị mai một gốc quê:

 

– Chị nghĩ thế nào mà đòi hỏi tay nghề với cả chất lượng dịch vụ ở cái làng này? Chúng nó giỏi giang đã không phải quay về làng kiếm ăn kiểu gà què ăn quẩn cối xay như thế.

 

– Ơ, thế hóa ra cậu bảo tôi cũng ăn quẩn cối xay á? – Bà Nhàn ngỡ ngàng hỏi lại ông em cùng máu mủ ruột già.

 

– Là em nói con thợ may và mấy con cắt tóc, làm đầu, trang điểm, sơn móng- Ông em biết lỡ lời nên cười chống chế, rồi tiếp tục chém gió: Chúng nó đi ra ngoài học mãi nhưng chỉ được có vậy. Con bé chủ nhà may Sài Gòn ấy vào Nam mấy năm học nghề mà có biết may vá gì cho ra hồn đâu. Đường may thì như rắn lượn. Có lần nó nhận vải may “com-lê” cho người ta rồi bị bắt đền tiền vải. Ai may vớ vẩn, được chăng hay chớ, hám rẻ mới đến mấy nhà may ở làng. Những người kỹ tính, biết xấu, biết đẹp đều dắt nhau lên tận phố huyện may vá…

 

Rồi ông em kể về sự cố của cô thợ làm đầu, chăm sóc tóc. Có lần cô ta nhuộm tóc cho một bác giai góa vợ. Nhuộm xong thì “đầu ơi ở lại, tóc đi nhé”, tóc của bác ta bị đi gần hết sạch. Chả là bác ta muốn trẻ lại một chút, muốn biến tiêu muối thành mun nhưng dính thuốc nhuộm tóc rởm. Cái đầu không tóc trơ ra giống cái “gáo dừa”. Tóc chỉ còn lơ phơ, trông rất buồn cười, đúng thời kỳ bác ta đi cưa một mẹ nạ dòng. Tóc mãi không mọc trở lại được, trông bác ấy xấu thảm xấu hại. Ở quê, chỉ một câu xin lỗi là xong. Nếu ở phố, chắc hiệu làm đầu ấy sẽ mệt lắm, bị bắt đền là cái chắc.

 

Mượn chuyện về mấy cửa hàng dịch vụ trong làng, ông em xoay sang chuyện phòng mạch của bà chị; rằng mở chỉ phục vụ mục đích cho vui, làm từ thiện, làm cho đỡ quên nghề và làm cho trí nhớ đỡ bị lão hóa thì được; rằng muốn moi tiền của dân làng thì khó lắm, đừng hy vọng kiếm tiền ở làng quê này; rằng các nhà thuốc đã làm thay nhiệm vụ của thầy thuốc rồi; rằng người đứng bán thuốc tây biết tuốt. Họ thạo lắm, biết bệnh gì thì uống thuốc gì, nên khỏi cần đi khám bác sĩ.

 

Ông em thạo đời tiếp tục phân tích về cái sự thiệt hơn cho bà chị rất lơ ngơ thời cuộc:

 

– Chỉ mất hơn một giờ đồng hồ đi xe buýt là bà chị đã có mặt ở quê, hít thở bầu không khí trong lành, chỉ ngồi chơi ăn gạo quê, thịt cá tự cung, tự cấp do nhà làm ra. Rau sạch, hoa quả an toàn, thực phẩm không độc hại, lại rẻ. Bà chị sẽ thấy hơn hẳn cuộc sống ở trên cái lồng chim giữa khu tập thể xập xệ, san sát nhà tầng, chật cứng những người. Sống ở quê, bà chị sẽ vừa vui, vừa khỏe người. Còn nếu bà chị muốn kiếm tiền ở vùng quê này thì hơi bị khó đấy. Tuy dân trí ở đây vẫn thấp, nhưng bà chị không thể dùng cái ống nghe tim phổi và cái máy đo huyết áp bóp bóp như thế để lấy tiền của dân tình đâu. Muốn lấy tiền của họ thì con cháu gái nhà em sẽ phải đi học thêm một vài khóa sử dụng máy điện tim, máy siêu âm. Phải đầu tư máy móc kỹ thuật công nghệ cao mới hòng hút người ta đến. Chả cần biết kỹ thuật viên có đọc được những gì máy móc báo cho không, nhưng cứ thấy phương tiện thiết bị hiện đại bày ra đó hoành tráng là người ta sướng con mắt, người ta tin. Người ta sẽ nghĩ bỏ đồng tiền ra là xứng đáng. Vẫn biết chuyên môn, kinh nghiệm của bà chị ở cả trong đầu nhưng có ai nhìn thấy đâu…

 

Đôi tai của bà Nhàn nạp nguyên câu chuyện của ông em sành sỏi sự đời. Còn cái đầu của bà vẫn bận nghĩ đâu đâu, toàn những điều vụn vặt. Hình như bà đã quá già!

 

Cáo chết quay đầu về núi. Bà Nhàn từ quê ra thành phố lập nghiệp. Nay hết tuổi phục vụ nhà nước, thấy sức khỏe và trí tuệ vẫn còn nên bà muốn về quê tiếp tục hành nghề theo cơ chế thị trường định hướng vui là chính. Nhưng ngẫm lại, hóa ra chả có việc gì dễ làm.

 

VĂN NGHỆ – 46/2017

 

 

TRUYỆN NGẮN:

 

>> Hạt phấn cuối cùng – Lê Quang Trạng

>> Xin hãy tin em – Nguyễn Thị Thu Huệ

>> Dưới chân đèo cả – Chu Quang Mạnh Thắng

>> Tạp hoá – Phát Dương

>> Tết sớm ở làng chài – Nguyễn Quốc Trung

>> Thuyền lá – Sương Nguyệt Minh

>> Ấm áp mùa Noel – Phan Trang Hy

>> Gió heo may – Nguyễn Quang Thân

>> Câu chuyện giữa rừng – Lê Hải Chinh

>> Thói quen – Nguyễn Vũ Hồng Hà

>> Đắng ngọt đàn bà – Nguyễn Thị Lê Na

 

 

>> ĐỌC TRUYỆN NGẮN TÁC GIẢ KHÁC…